Chào các bạn, trước khi các bạn đọc những gì tôi viết bên dưới, tôi hứa với các bạn là tôi không biết có thật hay không. Một vài thứ tôi thấy, còn phần lớn là nghe kể lại.
Bản thân tôi thì có mặc định riêng là sẽ đi “tàu nhanh” đến địa ngục (nếu có) sau khi chết để trả giá cho những tội lỗi của mình khi còn sống. Và nếu đến thời điểm đó nếu thỏa mãn về mặt công nghệ, thì tôi
hứa sẽ kể cho các bạn trên diễn đàn này, về cái thế giới mà ai cũng biết và không ai muốn tới. Nhưng mà giờ tạm thời tôi chưa “ngủm”, nên thôi tôi không chém gió làm mất thời giờ của các bạn nữa.
Câu chuyện bắt đầu, tèn ten 0))
Ngày xửa ngày xưa (chuyện cổ tích bắt đầu), ba tôi với hai người bạn mua đất làm trang trại nuôi..cá sấu ở huyện Bình Chánh (đường V mũ 3, đoán đi nhé). Cái trại này hoạt động bình thường tới khi mấy cái xưởng phế liệu kế bên làm ô nhiễm nguồn nước, bụi nhôm bay đầy không khí, cá sấu sinh sản “đi bụi” vài con. Tình hình nguy cấp ba tôi di dời cả đàn “cá” lên huyện Củ Chi, và thậm chí khi lên đó, một vài “bạn” cá sấu vẫn hi sinh đều đều trong hai tuần đầu tiên. Tôi nhớ cái đêm ở trại Bình Chánh, nơi mà tôi đã quá xoắn trong cái buổi sáng phải xuống giữ vì đang mùa cá đẻ mà ông giữ trại lại “trở trời” về quê có việc gấp.
Hôm ấy đi dọc đường thấy người ta bán hột vịt lộn với huyết heo, tôi tấp xe vào mua để nấu cháo bồi dưỡng cho con bẹc giê giữ trại ( phải nịnh bợ để tối nó thức canh cho mình ngủ, không là bỏ..mợ). Vừa lên đến nơi thì thấy dân tình bu đen bu đỏ, công an thì vừa chạy xe đi…cóc hiểu chuyện gì xảy ra (không lẽ cá sấu nhà mình không ở trong chuồng nhỉ). Tôi bèn túm áo thằng nhóc kế bên: cái gì vậy mày? Thằng nhóc: ” nãy thấy người ta móc được hai cái đầu người dưới cái mương này nè”, nó vừa nói vừa chỉ vô cái mương trước trại. Xoắn vcl, tôi gọi ngay cho đồng chí bố thông báo tình hình, nhận được câu an ủi rất sắt đá khiến tôi quyết ở một mình trong cái đêm định mệnh ấy. Đàn ông đàn an, ma cỏ mà sợ thế đ’ nào. Đi vào nhà, con béc giê gần 30 kg nhanh như chớp thố ngay bọc trứng vịt với gần năm kí lô huyết tôi treo bên hông xe, ăn sạch. Định bụp nó rồi nhưng nghĩ nó đói thì cũng tội, bình thường thì chỉ có cháo nấu với ba cái phổi heo, đầu gà, cá tạp chứ có gì ăn đâu. Thôi kệ. Nhờ cái sự thôi kệ đó mà tối đó nó ngủ trong trạng thái chèm bẹp ( ăn đồ sống rồi đi ỉa chảy, bệnh đường ruột cố hữu của cái giống chó này). Tôi trằn trọc mãi tới gần sáng mới ngủ, phần vì ngứa (bụi nhôm nó bâu đầy người, tối ngủ mà phải đeo khẩu trang kín mít), phần khác thì sợ, sợ thì ít mà tưởng tượng thì nhiều. Rồi tôi cũng ngủ, rồi đang ngủ thì thấy cái gì cứng cứng nhọn nhọn đâm vào mặt, luồng hơi nóng hổi thở vào mặt. Đang ngủ mà bị phá thì thường đổ quạu, tôi giang tay đập một phát chí tử vào cái con mà tôi tưởng là con chó ăn no rững mở của mình. Mà tôi thì có tính thương động vật, phang “nó” rồi cũng thấy thương, lấy cây đèn pin rọi ra coi “nó” có bị gì không thì hỡi ơi, nguyên một con bò to chình ình đang đứng giữa trong giữa ngoài cái cửa chính, mà trước khi đi ngủ tôi đã tự tay bấm khóa…Hết vui rồi nhỉ =)).
Cái đêm chuyển cá sấu lên trại mới cũng là cái kỷ niệm nhớ đời. Đồng chí bố thì kêu ở nhà, việc đó đã có các bác chuyên nghiệp lo rồi, mai chỉ phải lên trại đếm cá và trả tiền công thôi. Thế mà thằng tôi cũng lì, thói đời mà, cái việc gì hay hay mà không được rờ tay vào là không chịu được. Cá sinh sản thì lớn, con vừa vừa cũng gần ba mét, bình thường để “khám” xen trống mái thì phải thò tay vào ngập khuỷu xem nó có “hàng” hay không. Lúc chuyển đi thì năm người, hai thòng lọng mới bắt được ( cá sinh sản không dám chích điện, chứ chích điện rồi 2 người ẵm một con là chuyện bình thường). Một thòng lọng tròng vào cổ, thòng lọng thứ hai tròng vào mồm, cứ vậy mà lôi lên. Sau đó thì một ông khác sẽ chờ cho đến khi con cá được kê mồm vào cái kẹp ( hai khúc gỗ vuông lớn, một đầu đút vào cái lỗ gạch trên thành chuồng, còn đầu kia để hở lên tạo thành hình chữ V) rồi sẽ vận sức đạp thật chặt cái đầu cây để con cá không thể mở mồm được. Rồi người khác sẽ dùng băng keo điện quấn vài vòng để khóa chặt hàm con cá sấu, trói ngược bốn chân nó lên trời. Xong trùm thêm một cái bao vải đựng gạo vào đầu con cá sấu rồi buộc chặt lại…cá sấu được chở bằng hai ghe bầu, một ghe gần ba mươi con đi thẳng lên trại mới trong đêm. Thợ về hết, chỉ tôi và anh Đ theo ghe, mỗi thằng 1 ghe. Đi trên sông ban đêm là một cảm giác mà các bạn phải thử mới biết được, tôi nói thật. Đêm không trăng sau, bầu trời sáng lờ mờ nhờ mây phản chiếu ánh đèn thành phố, khung cảnh xung quanh đen ngòm thò ngón tay ra trước mặt cũng không thấy gì. Thấy cái ghe hơi nghiêng nghiêng rồi nghe cái bõm. Ông lái ghe: Hình như có con cá sấu mới rớt xuống nước kìa chú- giỡn hoài cha, cá trói cứng ngắc vậy mà nó rớt kiểu gì? Vậy mà nó rớt thật, lúc xếp cá thì ngay ngắn hết dưới lòng nghe, không con nào đè con nào ( khoản này thì phải cẩn thận vì cá sấu nằm đè lên nhau, những con dưới cùng sẽ ngủm vì lý do nào đó chỉ nó mới biết) vậy mà lúc rọi đèn thì thấy bọn nó nằm đè lên nhau, mà nghiêng hết qua một bên- hèn chi cái ghe nó nghiêng nghiêng, chắc cha lái ghe này xỉn cmnr. Vậy là tôi với ông Đ buộc thừng vào người, lặn xuống sông mò con cá sấu (trói vậy nó rớt xuống nước hồi ngộp không thở được thì chết chắc). Lại một cái cảm giác phải trải nghiệm mới biết chứ không thể nào kể được. Ai muốn biết mời đi ra sông Sài Gòn bơi đêm thì biết. Cuối cùng vì nước quá sâu nên hai anh em cũng đành chào thua để con cá sấu lại cho Hà Bá nuôi chơi.
Rồi cũng cái ông giữ trại lại đột nhiên..xỉn quắc cần câu vào một cái đêm định mệnh khác ở trại mới, sau một chầu ba ba nấu chuối với mấy lít rượu Đủng Đỉnh thằng tôi đãi. Lúc đó thì cũng có một con chó nữa, ngoài cái con Béc giê vô dụng, tạp ăn và ngu muội từ trại cũ mang qua. Con chó mới này thì mới dứt sữa mẹ, ông giữ trại bỏ nó vô cái lồng bẫy chuột để góc nhà. Mới đầu chưa làm nhà gạch thì chỗ tôi đang nằm là trên cái bàn nhậu ( cái bàn lớn như cái giường đôi) cách mặt đất chừng hơn một mét, kê sát vách tường (tường lúc đó chỉ cao ngang cái bàn, còn phần bên trên là lưới B40 cột vào cây đước) với cái mái lá, tạm gọi là nhà lá. Cái nhà lá này ba tôi thuê người dựng trên bờ sông ( trại mặt trước là sông Sài Gòn). Phía trước nhà có cây Săn Máu ( cây này có nhựa đổ ra đỏ như máu nếu bạn dùng dao chặt nó). Đêm đó trăng sáng, đang ngủ thì con Béc giê cột sau bếp sủa um trời.Tôi giựt mình thức dậy, nhìn ra phía bờ sông thì thấy một khối đen bóng loáng, tựa như một đứa con nít đang ngồi kế cây Săn Máu,cạnh bờ sông. rồi khóc ti ti. Bất chợt tôi nghĩ đến các câu chuyện ma da đã từng được nghe, kiểu như khúc sông nào có người chết đuối thì sẽ có người khác chết nữa, vì nơi đó có huông, những người đã chết phải tìm người sống thế mạng cho mình để được siêu thoát. Thế là không xong rồi, hết sức can đảm và bình tĩnh, tôi xuống tháo dây cho con chó, dắt nó ra cửa, thả và rọi đèn pin thẳng về cái cục quái gở đó. Con chó vừa đề pa một phát là cái cục đó phi ngay xuống sông biến mất. Đến giờ thi tôi cũng chỉ đoán đó là con rái cá chứ cũng không chắc chắn đó là con gì…nhiều khi ma da thật thì sao??
Khu vực ngã tư Phan Văn Trị, Nguyễn Thái Sơn ngày xưa gần kho đạn của Mĩ, Theo mẹ tôi kể thì ngày xưa lúc giải phóng đánh về Sài Gòn thì có đêm đang ngủ phải chạy loạn lên vì bom nổ, lửa cháy rồi xác người bay tung tóe, tay chân, đầu mình mỗi nơi mỗi cái..khu vực này ngày xưa toàn ao rau muống. Bạn nào nhà ở khu này chắc biết. Ngày mẹ tôi còn con gái, ông ngoại đi làm cho xưởng nhôm của Ngụy, ở nhà chỉ còn bà ngoại và mấy cậu mấy dì. Đêm hai ba giờ sáng mẹ và dì ba đi gánh nước ở các phông tên nước công cộng. có đêm đi gánh nước về, thấy tiền xu rải đầy đường, mẹ tôi cúi xuống lụm nhưng dì ba tôi không cho, nói là của ma, lụm nó bắt. Rồi lại thấy một thằng lính Mĩ cứ đi đằng trước, hai chị em mẹ tôi đi đằng sau. Tới khúc cua thì thằng này đột nhiên biến mất. Mà ngày xưa mẹ kể là bà ngoại thường bị ông bộ đội miền Bắc nhập, mỗi lần ” lên cơn” là bà ngoại tôi ngồi cái tướng hết sức…ở giữa nhà vài chửi um lên bằng giọng đàn ông. Theo lời bà ngoại thì vùng này ngày xưa có hai nhà, một nhà chuyên mổ bò còn nhà kia mỗ gà. Nhà mổ gà thì sinh ra đứa con gái, tối ngày cứ lượm thóc ăn. Còn nhà mổ bò thì sinh ra ba đứa con bình thường, rồi đột ngột một ngày đứa út cầm cái búa gỗ đập đầu chết sạch cả gia đình như đập đầu bò trước khi làm thịt. Ngày xưa nhà ngoại tôi có thời gian làm nghể mổ heo, sau nghỉ vì bà ngoại vỡ nợ..may phước..
Nhà ông ngoại tôi cũng truyền thống như nhà nghèo thời đó, theo tôi nhớ là mái nửa tôn nửa lá. vách gạch không tô xi măng. Có ba gian, gian đầu là chỗ ông ngoại kê cái chỏng tre bán thuốc lá, gian trong là chỗ cả nhà ngủ, cuối cùng là cái bếp với khu vệ sinh. Có hôm ông ngoại kê cái chõng ra giữa gian ngoài để ngủ trưa ( tránh nắng hắt vào), đang ngủ thì cái chõng dựng đứng dậy hất luôn ông ngoại xuống đất. ông ngoại: Đ ngựa đứa nào chơi mất dạy, để bố mày ngủ trưa. Rồi ông cũng kê cái chõng xuống chỗ cũ, leo lên ngủ. Và rồi lập tức vừa thiu thiu là cái chõng dựng dậy. Vài ba lần như vậy ông ngoại tôi hết..lì, đi vô nhà trong ngủ. Bà ngoại nghe chuyện liền mời ông thầy về, vừa vào ổng nói đào thử, coi chừng đè lên người ta. Rồi mấy ông hàng xóm sang đào, cuối cùng moi lên được khúc xương ống quyển của ai đó, ngay chỗ chân chõng ông ngoại kê. Nhà bà hàng xóm gần đó cũng bị chuyện tương tự, đứa con trai đang bình thường bỗng ôm đầu kêu đau, rồi dở điên dở dại, thuốc thang không hết. Lúc ông bố đào lỗ ngay chân tường để chôn mấy chỉ vàng thì phát hiện ra nguyên cái sọ người. Moi cái sọ người lên đem đi chôn chỗ khác được vài hôm thì đứa con trở lại bình thường và nó nói rằng cứ cảm thấy như có cái gì đè lên đầu nó vào lúc đó.
Ông ngoại mất được vài ngày, mẹ tôi ngồi ủi đồ trên lầu (nhà mẹ vì lúc này mẹ lấy ba tôi rồi, ra ở riêng) thì cánh cửa gỗ đập một cái ầm mặc dù lúc đó không có một cơn gió nào. Mẹ tôi chạy xuống nhà dưới thì thấy nồi thịt kho chuẩn bị bốc cháy. Rồi lúc mẹ đang ngủ trưa thì thấy ông ngoại chửi: ĐM, có cái điếu cày của ông mà cũng đem ra phá nữa. Mẹ điện về ngay cho dì ba, dì ba qua nhà ngoại thì thấy cái điếu cày của ông ngoại hút khi còn sống bị vất chỏng chơ giữa nhà. Sau này mới biết là cậu tôi hút, rồi vứt đó.
Rồi dì năm tôi kể cái chuyện rằng lúc ông ngoại mất được mấy tháng, dì với bà với mấy anh chị em đang ngủ thì giựt mình vì nhìn thấy cái pê đan xe đạp quay tít (cái xe này lúc ông ngoại còn sống dùng đi làm). Rồi tiếng xô đổ đồ, tiếng chén bát rơi loảng xoảng dưới bếp, cả nhà chạy xuống bật đèn lên thì không thấy gì. Rồi lại đang ngủ thấy lửa cháy phừng phừng trước nhà, chạy ra không có gì. Rồi cậu tôi nằm ngủ thì nghe tiếng hát ru con, xa xăm..ngày hôm sau tự nhiên cậu leo lên ngọn dừa, gỡ xuống một mảnh sọ người, còn dính nguyên mấy cọng tóc dài. Mảnh sọ này bị một miếng miểng bom ghim chặt vào ngọn cây dừa.
Lúc mẹ tôi còn làm chị nuôi, trong đơn vị mẹ tôi làm từ chỗ mẹ và các cô ngủ đến khu vệ sinh hoặc cái bếp ăn tập thể nơi mẹ và các cô phải dậy từ lúc nửa đêm để nấu ăn cho cả đơn vị đều phải đi ngang cái nhà xác quân đội ( lúc này gọi là Tử Sĩ Đường). Đôi lúc đi ngang mẹ vẫn thấy rờn rợn xương sống. Rồi có lần mẹ cũng thấy có cô văn công ngồi trên nóc của cái Tử Sĩ Đường đó hát quan họ Bắc Ninh…
hỏi mẹ tôi có sợ ma không thì bà bảo không, tôi tin lắm vì bà là người hù ma tôi nhiều nhất nhà. Nghe hù xong là tối hôm đó cái mền nó biến thành cái cầu tiêu của tôi. Mẹ sướng được vài phút thôi chứ hôm sau mẹ lại phải đi giặt mền cho con mẹ nhỉ

).
Lúc mẹ lấy ba. rời quân đội, tài sản của ba mẹ là bốn bàn tay, hai cái ba lô, vài bộ quần áo và hai cái giường sắt đơn vị cấp. Hai cái giường này đến giờ vẫn còn, một để ở nhà tôi, cái kia để ở nhà cậu Út. Cái giường để ở bên cậu Út mới thật là huyền thoại. Theo lời kể của cả gia đinh là ngoại trừ cậu Út và ba tôi nằm thì không sao, còn lại cứ nằm xuống thiếp đi là thấy mặt ông ngoại tôi máu me, to như cái mâm về nhát. Mẹ tôi cũng không thấy vì mẹ không ở chung bên bà ngoại từ lúc mẹ lấy ba và mẹ cũng không nằm trên cái giường đó bao giờ. Cái giường đó ngày xưa còn sống ông ngoại vẫn nằm ngủ một mình.
Ngày cải táng bà cố của mẹ tôi mới thật là phi vật thể. Quê mẹ tôi ở Hưng Yên, bà cố cũng nằm ở đó. Sau nhiều năm dòng họ quyết định là cải táng bà vì một lý do nào đó. Lúc bốc hết những gì còn sót lại của bà, mấy người đàn ông to khỏe nhấc luôn ván hòm lên để về làm máng cho heo ăn chóng lớn. Nhưng mãi không nhắc lên được, cuối cùng ông trưởng họ mới nói chắc còn sót gì dưới này, ổng nhảy xuống mò một hòi thì lên ngược mẩu bao tay bằng len, trong đó còn đốt giữa xương ngón út. Mọi việc đâu vào đó thì cái hòm kéo lên một cách đễ dàng.
Hồi đi câu cá với thằng em “đường phố”, nghe nó kể hồi nó đi câu trộm ở Hồ Kỳ Hòa với mấy thằng trong xóm. Cái cần cong vút, nhợ kéo chạy liên tục trên mặt hồ, nó tưởng cá cắn câu. dìu được “hàng” gần lên bờ rồi thì bỗng cọng nhợ nhẹ tênh. Nó kéo lên thì cục cám còn y nguyên. Cục cám này chắc dân câu cá biết, cực mềm và khó bóp vào lưỡi, chỉ cần con cá đớp vào là cục mồi tan biến,.Ấy vậy mà cả đám leo lên bờ ngồi, hết ngồi sát mép nước.
Bạn đọc đến đây đã thấy vui chưa, chứ tôi thì cũng thấy vui hơn một chút rồi đấy. Tôi chỉ kể lại những gì mình được nghe và những gì mình thấy, tôi hứa là tôi không phịa tí nào cả. Thôi chúc mọi người đừng sợ ma nữa nhé, vì ma không có thật đâu..he he
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét