18 NĂM CHỜ ĐỢI TÌNH YÊU
“Vậy con cưới vợ bố mẹ nhé! Nhưng hãy cho con lấy người con gái mà 18 năm về trước con đã xin bố mẹ cho cưới.”
***
- “Mày chẳng học ở đâu xa, học ngay anh mày đấy!”
- Tiếng mẹ lại đay nghiến tôi mỗi khi tôi làm việc gì sai trái. Nhưng kể từ ngày anh tôi lấy vợ thì câu nói của mẹ đã trở thành “Diễm xưa”.
Thỉnh thoảng tôi cố ý nhắc tới ông anh quý hóa của mình thì nhận ngay được cái lườm cho qua chuyện, kèm thêm mấy cái bạt tai chữa cháy của mẹ.
Ông anh quý hóa là con của bác tôi. Nhìn bề ngoài nhiều cô phải thần tượng để lại ánh mắt sắc lẹm liếc theo: Cao to, đẹp trai, khỏe mạnh, thành đạt, giàu có lại nhà con một ở chốn kinh kì…
Nhưng bước sang cái tuổi “trạc ngoại tứ tuần”, bạn bè anh đã làm cha của mấy đứa con thì anh vẫn sớm khuya một mình. Không phải anh nhát gái hay vô cảm mà ngược lại, anh là một gã si tình.
Năm 20 tuổi, khi đang học Đại học thì anh tôi đã đòi cưới vợ vì yêu say đắm cô bạn cùng trường. Bố anh trợn mắt, há hốc mồm tưởng đứa con độc đinh nói đùa. Nhưng trước sự quyết liệt của con, bác phải chặn ngay lại bằng sự quyết đoán của người cha:
- Không lôi thôi gì cả, đang đi học, làm trai phải lấy vợ cho đoàng hoàng, mới tí tuổi ranh, về nhà mà cãi nhau à?
- Thế ngày xưa bố chẳng lấy vợ sớm là gì?
- Ngày xưa khác bây giờ khác.
- Khác gì ạ, ngày xưa cũng là lấy vợ, giờ cũng là lấy vợ.
- Không lôi thôi nữa, mày cứ lấy vợ đi, từ mặt chúng tao ra.
- Thế thôi, bố cứ làm mọi việc nghiêm trọng, phải từ mặt bố mẹ thì thôi, con chẳng lấy vợ nữa.
Rồi ý định lấy vợ cũng trôi dần như cái tuổi 20 của anh vậy. Anh chỉ để tâm vào việc học tập. Ra trường với tấm bằng loại giỏi, anh dễ dàng xin được công việc đúng chuyên môn lại gần nhà.
Con đường công danh thẳng tiến, đến 38 tuổi, anh đã làm giám đốc của một chi nhánh…nhưng anh tôi vẫn chưa lấy vợ, thậm chí anh chưa từng đưa bạn gái nào về nhà chơi.
Bố mẹ anh lúc này bắt đầu lo lắng ra sức giục con chóng ổn định gia đình. Vẫn là câu trả lời như cái máy lặp đi lặp lại “chưa đoàng hoàng, con chưa lấy vợ”. Ông bà sốt ruột vì đến tuổi này rồi mà con mình chưa nghĩ gì đến chuyện lấy vợ, lại hay đi công tác nên không có thời gian yêu đương.
Những hôm ở nhà thì sáng ăn cơm của mẹ, trưa ăn cơm mẹ nấu, tối lại cơm mẹ làm. Hôm nào về nhà sớm, anh có đi chơi nhưng lại đi chơi cờ với mấy ông già khu phố. Mẹ tôi cũng sốt ruột thay cho các bác nên giới thiệu cho anh một chị ở cạnh nhà tôi.
Thế là mẹ tôi cùng các bác lên kế hoạch tác chiến, để anh ấy tiếp cận mục tiêu. Nhưng một tháng trời không có kết quả, mặc dù anh cũng đi chơi cho đẹp lòng mọi người. Hóa ra anh đến nhà anh bạn hàn huyên một lúc rồi về.
Không dừng lại, hai bác tôi vẫn nhờ người quen tìm giới thiệu toàn cô gái trẻ trung, xinh đẹp giỏi giang nhưng không có gì lay chuyển được cậu con trai theo chủ nghĩa độc thân. Chuyện lấy vợ xem ra bế tắc thì anh đột nhiên anh đặt vấn đề với hai bác tôi:
- Giờ đã lấy vợ đã đàng hoàng chưa bố?
- Ối trời, đàng hoàng quá đi chứ! – Bác trai tôi chưa nghe hết lời vội đáp.
- Vậy con cưới vợ bố mẹ nhé! Nhưng hãy cho con lấy người con gái mà 18 năm về trước con đã xin bố mẹ cho cưới.
Bác gái tôi kịch liệt phản đối với lí do, biết bao cô gái trẻ trung muốn được bước vào nhà bác làm dâu thì không cưới, giờ anh lại đi lao đầu vào người đàn bà gần 40 tuổi. Bà tuyệt thực hai ngày để phản đối anh cưới vợ.
Anh tôi đến bên giường mẹ cầm tay khẽ nói, “Mẹ thử xem có ai có can đảm để chờ đợi con 18 năm trời không? Nếu có con xin lấy người đấy!”. Bác tôi phần vì con trai cũng đến lúc lấy vợ, phần nghe cũng có lí nên nguôi ngoai cho tổ chức đám cưới.
Đám cưới diễn ra linh đình vui vẻ. Cô dâu đứng tuổi nhưng rạng ngời hạnh phúc. Trong đám cưới, người ta thấy hai 2 đứa trẻ, một trai, một gái đi theo sau cô dâu về nhà chú rể. Anh đưa cô dâu chào cha mẹ và giới thiệu đây chính là 2 đứa cháu đáng yêu của ông bà.
Hai bác tôi không tin nổi, bây giờ họ mới hiểu vì sao con họ quyết không lấy vợ Lúc ấy, anh đã thú thật với mọi người rằng
“Chúng con đã đăng kí kết hôn từ 18 năm về trước. Con đi công tác là lúc con về với gia đình nhỏ của mình ở ngoại thành”…
Hai bác ôm hai đứa cháu nhỏ vào lòng hạnh phúc viên mãn vô cùng…
Lúc này, họ mới thật sự hạnh phúc với ngày vui của anh.
Đám cưới trở lên lung linh với sắc màu huyền thoại, người lớn ngỡ ngàng, thanh niên ngưỡng mộ. Sự chung thủy sẽ biến những cái không thể thành có thể. 18 năm chờ đợi rồi hạnh phúc cũng kết trái đơm hoa.

……….
Một cậu bé được bạn cùng lớp dạy rằng hầu hết người lớn có những bí mật riêng của họ. Vì thế trẻ con có thể moi tiền của họ bằng cách dọa rằng: “Cháu biết tất cả sự thật rồi”.
Nghe vậy, cậu bé quyết định thử nghiệm. Khi về đến nhà, vừa gặp mẹ, cậu đã nói: “Con đã biết tất cả sự thật”. Người mẹ vội vàng cho cậu 10.000 đồng và dặn: “Con đừng nói gì với bố nhé!”.
Quá ngạc nhiên vì thành công bất ngờ, cậu đợi đến khi ông bố đi làm về và bảo: “Con đã biết tất cả sự thật”. Ông bố ngay lập tức rút ví cho cậu 50.000 đồng và nói: “Bố xin con, đừng nói cho mẹ biết nhé”.
Vô cùng hài lòng với phương pháp kiếm tiền mới của mình, hôm sau khi gặp chú hàng xóm đứng trước cửa nhà, cậu nói ngay với ông ta: “Bây giờ cháu đã biết tất cả sự thật rồi”.
Sau khi nói xong, cậu thấy chú hàng xóm đứng im và tỏ vẻ rất xúc động. Cố trấn tĩnh, chú giang tay ra và nghẹn ngào nói:
“Nếu con đã biết hết sự thật rồi thì… lại đây với bố nào”
……………
ANH DẠY EM CÁCH YÊU CÁCH NHỚ, SAO KHÔNG DẠY EM CÁCH QUÊN?
(Chia sẻ) – Ta chia tay không phải vì ta không còn yêu mà chỉ là ta không còn đồng điệu về tâm hồn nữa. Em vẫn thầm mong anh hạnh phúc.
Anh à! Chia tay không phải là hết mà chỉ là kết thúc một chuyện buồn dài vô tận. Mà là chuyện buồn thì không thể quên đúng không anh?
Ta có duyên nhưng không có phận. Ta chia tay nhưng không có nghĩa là em quên. Ta chia tay không phải vì ta không còn yêu mà chỉ là ta không còn đồng điệu về tâm hồn nữa. Em vẫn thầm mong anh hạnh phúc. Vẫn hàng ngày lướt qua trang cá nhân của anh để theo dõi cuộc sống của anh, trong lòng luôn cầu mong anh hạnh phúc.
Ta có duyên nhưng không có phận.
Khó quên đúng không anh? Nhưng chỉ là đối với em thôi. Vì với anh em là mối tình thứ 3, nhưng với em anh là tình đầu. Mà tình đầu thì khó phai anh ạ. Em đã khóc nhiều lắm khóc như chưa bao giờ được khóc, anh là người đàn ông đầu tiên làm em khóc đấy anh biết không. Tuy chia tay đã lâu nhưng trong em anh vẫn còn quan trong lắm. Thật sự khó quên anh để yêu 1 người khác. Đã bao lâu rồi em chưa yêu ai?. Tự hỏi ban thân là vì sao? là vì em sợ. Em sợ họ không bằng anh. Em sợ em lại phải khóc. em sợ họ thay thế được anh trong lòng em. Em sợ lắm sợ lại phải nhớ mãi về một người đã xa
Em vẫn nhớ anh lắm.
Em vẫn nhớ anh lắm. Nhớ từng đêm, nhớ từng ngày. Mỗi lần nhìn thấy món quà anh tặng em em lại nhớ.Đêm nằm em mơ lại ngày xưa, được anh ôm được anh hôn lên má. Nhưng tỉnh dậy thì đó chỉ là giấc mơ. Em lại khóc.. Thật lòng em không thể quên quên hình bóng một người. Anh đã có hạnh phúc mới. Anh đã quên em. Còn em vẫn ôm mãi mỗi tình cũ này. Từ khi ta chia tay em chưa từng được ngủ ngon giấc, bao nhiêu người tán tỉnh em em vẫn bỏ ngoài tai. Quên một người khó vậy sao anh?. Anh dạy em cách yêu cách nhớ, tại sao không dạy em cách quên hả anh?
…………
Cô giáo kết hôn với cậu học trò kém 6 tuổi
…………………………………………….
Trang sinh năm 1986, chồng sinh năm 1992. Ngày cô được phân về lớp dạy, cậu học trò tên Hải đã thầm thương trộm nhớ cô giáo mình.
………………………………………………
Kết thúc kỳ thi đại học, cao đẳng, cô giáo Huyền Trang mới có thời gian thực hiện tuần trăng mật lỡ hẹn cách đây 4 tháng. Hai vợ chồng háo hức cho chuyến đi Cát Bà. Nhìn vẻ chín chắn của chồng, nét nũng nịu của vợ, chẳng ai nhận ra cách biệt tuổi tác ở họ.
Năm 2009, Huyền Trang tốt nghiệp đại học chuyên ngành tiếng Anh. Cô nhận công tác ở trường THPT Trung Nghĩa (huyện Thanh Thủy, Phú Thọ). Là cô giáo trẻ, vui tính, Trang được học sinh quý mến. Trong lớp có học sinh Duy Trọng Hải, học không tốt môn tiếng Anh song luôn quan tâm, lễ phép với cô giáo. Ngày chia tay ra trường, cậu xung phong đèo cô đi chơi thác nước với lớp. Đó là một chuyến đi rất vui vẻ, Trang như được sống lại thời học sinh tươi đẹp.
Nghiệp giáo viên cũng như người đưa đò, hết lứa học trò này lại chuyên tâm bồi dưỡng lứa kế tiếp. Trang mải mê với công việc, còn Hải theo học kế toán tại một trường cao đẳng ở Hà Nội. Đôi lúc cậu học sinh cũ vẫn nhắn tin hỏi thăm sức khỏe cô giáo. Giáng sinh năm 2011, Hải rủ cô giáo cùng vài người bạn nữa đi chơi. Đó là lần đầu tiên Trang đi chơi Noel, mọi thứ hiện lên lung linh, mới lạ.
Trang cùng các học sinh lớp Trọng Hải (ngoài cùng bên trái) trong ngày tốt nghiệp năm 2010. Ảnh NVCC
Trang chia sẻ: “Từ đó mình hay nhớ về Hải, mong ngóng những tin nhắn hỏi thăm của cậu ấy. Hai đứa thường xuyên gọi điện, nhắn tin hơn. Đến một ngày mình chợt nhận ra đã yêu Hải mất rồi”.
Đối với chàng trai Duy Trọng Hải, từ thời cấp 3 trong đầu cậu đôi lúc hiện lên nụ cười hiền hậu của cô giáo tiếng Anh. Cậu không tấn công, cũng không trốn tránh mà để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Theo thời gian, hình bóng cô giáo ngày càng nhiều trong cậu. Hải hay nhớ về những giờ Trang dạy học, lần đi chơi đèo cô giáo ngồi sau xe hay đêm Noel lạnh căm dẫn cô giáo đi chơi.
“Chẳng ai nói thích trước cả, từ sau lễ tình nhân năm 2012 chúng mình xem nhau như người yêu. Cuối tuần nào mình cùng về quê thăm Trang. Nhiều lần mẹ thắc mắc sao con trai hay về thì mình nói ‘tại con nhớ mẹ’”, Hải cười, chia sẻ. Về nghỉ, gần như tối nào Hải cũng vào nhà tập thể giáo viên chơi, thỉnh thoảng ở lại ăn cơm cùng các thầy cô. Nhà làm kinh tế trang trại, có lần Hải thả lưới đánh những con cá to nhất mang cho người yêu.
Ngay từ đầu cả Trang và Hải đều biết chuyện tình của mình khó có kết quả. Không thể cưỡng lại tiếng gọi của trái tim nên họ vẫn đến với nhau lặng lẽ, giấu diếm. Được một thời gian thì chuyện tình cô – trò bị phát hiện.
“Một số đồng nghiệp xì xào nói nọ kia. Các học sinh cá biệt có những câu đùa ác làm mình cảm giác không được tôn trọng. Khó khăn nhất là gia đình mình, bố mẹ đặt nhiều kỳ vọng vào mình. Mẹ không đao to búa lớn bắt mình bỏ mà dùng tình thân ép buộc. Các cô dì, chú bác, các anh chị em đều khuyên mình nên bỏ”, Trang tâm sự.
Việc phản đối kéo dài hơn một năm, nhiều lần khiến tình yêu của hai người đi vào tuyệt vọng. Những lúc đó cô đã viết những dòng nhật ký đẫm nước mắt:
“…Khi em ngỡ rằng em sẽ thôi không kiếm tìm tình yêu nữa, em nghĩ em không quên được người không yêu em thật lòng thì anh đến. À không, anh vẫn ở đó, bên em, thương mến em mà em đâu biết, vì với em anh không giống một người để yêu, vì đơn giản là em biết mình không thể yêu anh, không nên yêu anh. Nhưng em đã trót yêu anh mất rồi…
Vậy vì sao hả anh, vì bố mẹ em và bao người không chấp nhận em yêu một cậu học trò kém 6 tuổi phải không anh? Chúng mình chắc không thể trốn tránh được sự thật này anh nhỉ? Em biết anh ghét em khóc, anh không khóc nhưng lòng còn đầy giông tố hơn em. Vì anh phải gồng mình làm chỗ dựa cho một kẻ trẻ con và yếu đuối như em. Anh ngốc lắm, ai lại đi thích em, làm cho em vui khi em đau khổ nhất, lau nước mắt cho em và cho em một bờ vai. Cứ để em chông chênh bước đi thì có lẽ tình yêu đầu tiên của anh sẽ không trở nên tuyệt vọng thế này…”.
Vượt qua giai đoạn khó khăn, Hải và Trang đã tổ chức đám cưới vào tháng 3 năm nay. Họ đang đợi đứa con đầu lòng. Ảnh: NVCC
Trái với tuổi đời non trẻ, Hải có suy nghĩ chín chắn. Cậu luôn ở bên động viên, làm chỗ dựa cho Trang. Có một lần cậu đã gửi cho bạn gái một bức thư, ngoài nội dung nhung nhớ, cậu cũng động viên Trang hãy cố gắng vượt qua. “Anh ấy nói ‘Vẫn biết chuyện tình của chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng không ngờ khó khăn đến sớm thế’. Anh ấy cũng tuyệt vọng, chỉ là phải bảo vệ mình nên luôn tỏ ra mạnh mẽ”, cô chia sẻ. Mấy năm nay cô vẫn mang lá thư đó bên mình.
Để thuyết phục gia đình người yêu, Hải nhiều lần qua lại xin phép được yêu cô. Anh quan tâm gia đình Trang chân thành, luôn thể hiện mình sẽ yêu thương, làm chỗ dựa cho cô. Tính cách chững chạc của Hải là một phần lớn khiến bố mẹ mềm lòng.
“Cho đến một ngày bố mẹ vợ đồng ý không cấm hai đứa yêu nhau nữa. Lúc đó mình không dám tin là sự thật. Chạy xe 50 km từ nhà Trang về nhà mình mà trong đầu vẫn nguyên cảm giác run run, sung sướng”, Hải nhớ lại.
Cuối tháng 11/2013 hai người làm lễ ăn hỏi. Khi ra trường, có công việc ổn định Hải mới xin phép người lớn cho làm lễ cưới. Tháng 3 năm nay, họ tổ chức đám cưới trong sự chúc phúc của bạn bè, người thân. Cho tới tận bây giờ, hai vợ chồng vẫn không tin họ đã lấy được nhau. Hạnh phúc như là một giấc mơ mà cả hai phải gìn giữ.
…………
Ngày đón dâu…
.. ..
- Ck : aloo. vk yêu à? Chuẩn bị xong chưa?
- Vk : xong rồi ck ạ.
- Ck : hôm nay là ngày mình chính thức là vk ck.hồi hộp quá vk ạ..
- Vk : Tim vk đập nhanh như ngày đầu ta quen ck à..
- Ck : vk ngốc.. còn mấy tiếng đồng hồ thôi là mình sẽ sống với nhau cả đời mà..
- Vk : vk chuẩn bị xong hết rồi ông xã.
- Ck : chắc hôm nay vk là cô dâu đẹp nhất thế giới rồi. đợi ck 30p.. ck đến rước..
- Vk : vk đợi ck 4năm rồi. Đợi thêm mấy phút nữa có sao đâu.ck cúp máy đi..
- Ck : ừ.. ck chuẩn bị đi luôn đây. *tút..tút*
.. cô dâu chờ đợi trong niềm phấn khởi của ngày cưới..đếm từng tích tắc trôi qua.
…. 30p sau .
- Vk : *nhắn tin* ông xã đến đâu rồi? vk chuẩn bị ra cổng đợi nhé?
- Ck : *im lặng.. không trả lời*
….30p nữa trôi qua.
Cô dâu bắt đầu sốt ruột…
- Vk : *cầm điện thoại lên gọi* …
- Ck : …*thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.. xin quý khách vui lòng gọi lại sau* .
- Vk : *nhắn tin*.. đáng ghét.giờ này còn chưa đến. muốn gây bất ngờ cho vk hả?
- Ck : *im lặng* …
…. vừa gửi xong tin nhắn… điện thoại cô dâu đổ chuông từ 1số điện thoại lạ…
- Vk : aloo.ai đây ạ?
- SDT lạ : chị đến ngay bệnh viện chỗ ngã 3 đi… anh tai nạn giờ đang cấp cứu.
- Vk : *nghe tin cô như chết đứng..tiếng rơi của chiếc điện thoại xuống sàn nhà làm cô như tỉnh giấc.
Cô vội cùng người nhà đến bệnh viện vẫn trong bộ váy cưới lộng lẫy…
..đến bệnh viện..
Cô đưa mắt nhìn cánh cửa phòng cấp cứu … ánh mắt cầu nguyện với hy vọng..
Cánh cửa đã mở.. cô lao đến hỏi các sĩ..
- Vk : bác sĩ.. ck tôi sao rồi? Anh ấy không sao chứ?
- Bác sĩ : *lắc đầu* xin lỗi.. chúng tôi đã cố gắng hết sức.. xin chia buồn cùng gia đình..
.. chiếc xe cấp cứu từ từ chuyển bánh ra.. cô chạy vội đến nắm tay..
- Vk : ck ơi.. vk đây. Nói với vk ck vẫn ổn đi.. vk xin ck.
- Ck : *nói với giọng đầy yếu ớt* Anh..xin lỗi. Hãy tìm người tốt hơn anh.xin lỗi đã không mang lại cho em 1hạnh phúc trọn vẹn…*nói xong chàng trai tắt thở*….
… tiếng òa khóc không ngớt của mọi người xé tan khoảng không gian yên tĩnh… tuy nhiên cô dâu vẫn quyết định tổ chức đám cưới ngay trong bệnh viện.. đám cưới diễn ra với sự chứng kiến của các bác sĩ và ytá… …hôm nay cô là cô dâu đẹp nhất thế giới..
………….
10 CÂU CHUYỆN NÊN ĐỌC
Câu chuyện thứ nhất: Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập làm văn của mình. Thầy giáo Việt Nam phê: “Không có chí lớn”, còn thầy giáo người nước ngoài nói: “Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới”.
Câu chuyện thứ hai: Ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: “Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát”, bố hỏi: “Tại sao con chắc như thế?”, con trai trả lời: “Vì không nghe tiếng mẹ la”.
Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.
Câu chuyện thứ ba: Người ăn mày nói: “Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?”, người qua đường trả lời: “Nhưng tôi chỉ có năm trăm”, người ăn mày bảo: “Vậy bà thiếu tôi năm trăm nhé”.
Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.
Câu chuyện thứ tư: Người vợ đang nấu ăn trong nhà bếp, người chồng đứng bên cạnh nhắc nhở: “Cẩn thận, coi chừng khét!”, “Sao em bỏ ít muối thế?, “Ơi kìa, nước đã sôi rồi, em cho thịt vào đi”. Người vợ bưc bội: “Anh làm ơn đi ra ngoài giùm em! Em biết nấu ăn mà!”. Người chồng mỉm cười: “Ừ, có ai bảo em không biết nấu ăn đâu. Anh chỉ muốn em hiểu được cảm giác của anh như thế nào khi đang lái xe mà em ngồi bên cạnh cứ lải nhải”.
Học cách thông cảm người khác không khó, chỉ cần chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.
Câu chuyện thứ năm: A nói với B: “Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm”. B hỏi: “Thế anh có báo cảnh sát không?”. A trả lời: “Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone”.
Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu biết trước lỗi của mình thì hậu quả sẽ khác đi. Tuy nhiên, chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lại dễ dàng thấy người khác sai.
Câu chuyện thứ sáu: Hai cha con đi ngang qua một khách sạn 5 sao. Trông thấy một chiếc xe hơi xịn rẽ vào, cậu con trai nhận xét: -Những người ngồi trên chiếc xe ấy đều có trình độ học vấn rất thấp! Người cha ôn tồn đáp lại: -Người vừa phát biểu câu ấy là người hiện trong túi không có lấy một đồng xu!
Con người thường có thái độ “ghen ăn tức ở”, khi nói ra điều gì, nhận xét việc gì đều thể hiện trình độ và “đẳng cấp” của mình. Bởi vậy hãy thận trọng!
Câu chuyện thứ bảy: Có hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái. Do trời mưa nên đường dẫn vào khu “Kỳ hoa dị thảo” lầy lội. Người hướng dẫn của đoàn thứ nhất bảo: “Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi tiếp”. Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Để quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào, Ban giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm xúc thực tế”.
Hoàn cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn cảnh nằm trong tay bạn.
Câu chuyện thứ tám: Một phụ nữ vào tiệm kim hoàn, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu. Không chần chừ, bà ta liền lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau: “Không ngờ chỉ vì đính sai bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!”.
Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Đó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.
Câu chuyện thứ chín: Hai vợ chồng vào xem triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ, trong đó có một bức tranh của con trai họ. Người vợ đi rất nhanh, mắt chỉ kịp lướt vào tên của tác giả ở mỗi bức tranh. Một lúc sau không thấy chồng, người vợ quay lại tìm. Người chồng đang đứng trước một bức tranh say sưa ngắm nhìn. Bức trang ấy lúc nãy người vợ đã xem qua. Bà bực bội nói: “Ông đứng đó làm gì vậy? Sao không đi tìm bức tranh của con mình?”. Người chồng quay sang nhìn vợ: “Đây là tranh của con mình nè, nó quên ký tên trên bức tranh”.
Trong cuộc sống, có người chỉ lo chạy băng băng nên đã không thể tìm thấy thứ mình cần tìm, đánh mất cơ hội được thưởng thức hoa nở hai bên đường.
Câu chuyện thứ mười: Tại buổi lễ tốt nghiệp ở một trường cấp hai, thầy hiệu trưởng đọc tên học sinh xuất nhất trong năm học. Đọc đến lần thứ ba mà vẫn không thấy ai đi lên sân khấu. Thầy hiệu trưởng nhìn xuống, hỏi cậu học sinh xuất sắc đang bình thản ngồi bên dưới: -Em không nghe thầy gọi tên à? Cậu học sinh đứng lên, lễ phép: -Dạ, thưa thầy em đã nghe. Nhưng em sợ các bạn chưa nghe thấy ạ!
Danh và lợi đã vô tình trở thành chiếc lồng nhốt chúng ta vào trong ấy. Chúng ta luôn giáo dục con em mình phải cố gắng học thật giỏi, phải trở thành nhân vật xuất sắc nhất nhưng lại ít khi dạy các em tính khiêm tốn
…………
Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một ngày kia, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi.
Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi.
Một hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối.
Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính là đứa con gái bé bỏng của mình.
Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: ” Tại sao nến của con lại không cháy?”. Bé gái đã đáp rằng: ” Con đã cố lắm nhưng không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những gịot nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con”.
Đến đó thì người cha choàng tỉnh. Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh bởi ông không muốn những giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con ông.
Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười.
……….
NGƯỜI YÊU CŨ
Anh và cô yêu nhau từ thời học chung một lớp. Ra trường, cô không muốn cả đời chung sống với một người tầm thường nên quyết định chia tay.
Anh lặng lẽ lên thành phố. Trời không phụ lòng, mười năm sau anh làm nên sự nghiệp. Cô gặp anh lúc cả hai còn quá khổ. Thành công rồi lòng anh vẫn chỉ có cô.
Cô lấy được người chồng giàu có, sống sung túc, nhưng hạnh phúc thì không, chồng cô đi biền biệt.
Đi họp lớp, biết có cô, anh cố tình ăn mặc nghèo khổ.
Người hiểu chuyện đều ngạc nhiên. Sau này anh mới bảo: “Tôi muốn cô ấy tin rằng năm xưa rời bỏ tôi là sự lựa chọn đúng. Như vậy có lẽ cô ấy sẽ hài lòng hơn một chút với cuộc đời mình.”
Người bạn chỉ im lặng, không biết nói gì. Phải yêu đến đâu mới có thể bao dung đến vậy? Anh nghĩ cho cô mà cô không biết, chẳng phải là tốn công vô ích hay sao?
Anh nói “Đắc ý khi thấy người mình từng yêu bất hạnh, thật sự tôi không làm được. Chỉ cần tinh thần cô ấy tốt, là được rồi!”
………
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét