Chiều là khoảng thời gian mang vẻ ảm đạm, u buồn nhất trong ngày.
Có lẽ cũng vì thế mà khi chiều về con người ta thường hay buồn, thường hay nghĩ ngợi…
Một tháng tràn đầy những cảm xúc khác nhau: khó chịu, bực tức, xao xuyến, nhớ nhung và…ghen.
Một tháng để hắn chợt nhận ra rằng hắn – một kẻ kiêu ngạo đã rơi vào lưới tình, đã thích một cô nhóc nghịch ngợm, bướng bỉnh.
Chợt tiếng chuông điện thoại làm phá vỡ dòng suy nghĩ của hắn, đưa hắn trở về thực tại.
-Khang à, bố mẹ có việc đột xuất bên Mĩ nên tháng này không về được. Nhưng bố mẹ sẽ cố gắng về sớm nhất có thể. Thế nhé! Chào con.
-Chào bố.
Hắn cúp máy bước xuống nhà, ngồi lên ghế sofa và…mở hoạt hình lên xem. Người gì mà thay đổi 180 độ, vừa mới trầm tĩnh suy nghĩ mà giờ lại mở hoạt hình nhí nha nhí nhố ra xem.
Hắn giật nảy mình suýt thì ngã khỏi ghế. Nó đang đứng trước mặt hắn, quần áo tươm tất, đầu tóc gọn gàng ( ý tác giả không phải là hằng ngày ở nhà nó ăn mặc lôi thôi đâu nhé).
- Tôi xem hoạt hình để giải trí chứ bộ. Mà chẳng phải cô cũng xem sao mà còn nói tôi.
-À, Minh rủ tôi đi khu giải trí Dream. Mà tôi nói với anh làm gì nhỉ.
Hắn đứng phắt dậy, tắt phụt TV.
\”Trận đấu đã bắt đầu rồi.\” -Hắn nghĩ.
Nó và hắn cùng đến khu giải trí Dream – nơi mà Minh hẹn nó.
Nhìn thấy nó đi cùng hắn, Minh hơi ngạc nhiên nhưng sau đó nở một nụ cười bán nguyệt.
Vừa nhìn thấy Minh, nó tươi hẳn lên, vẫy vẫy tay về phía Minh làm hắn có chút khó chịu, bĩu môi nghĩ : \”Ngồi trong xe tôi thì bí xị cái mặt mà vừa thấy thằng nhóc đó thì đã cười toe toét. Đáng ghét!\”
- Giờ mình đi đâu đây? – Nó hỏi.
- Rạp chiếu phim! – Hắn nói.
Cùng một lúc mà hai người cùng đưa ra hai nơi khác nhau làm nó có chút bối rối.
Hắn và Minh chờ đợi, chờ đợi câu nói của nó. Chợt nó reo lên:
Vậy là nó đã chọn Minh à không ý tác giả là ý kiến của Minh.
Minh mỉm cười, hắn bực tức.
-Tùy cô! Thích đi đâu là việc của cô. Tôi…
Hắn chưa nói hết câu, nó và Minh đã đi trước để lại hắn đứng trơ trơ một mình.
Tức giận hắn đá vào cái cột bên cạnh. \”Ui da, đau!\”.
Dù đau nhưng hắn vẫn cố nín lại vì không thể mất mặt mà, tự trọng của hắn cao lắm.
Nhưng nếu để ý kĩ thì sẽ thấy hắn hơi tập tễnh chút.
Khu này trật kín người. Không khí tấp nập, nhộn nhịp đến nỗi không có khí mà thở.
Trò đầu tiên mà 3 đứa nó chơi là trò gắp thú.
Trước mặt ba đứa nó là 2 cái lồng kính to, chứa đầy những con thú bông xinh xắn: thỏ nè, heo nè, khủng long nè, gấu nè, bla bla…
- Ôi! Dễ thương quá đi! Tôi muốn một con thú bông quá! -Nó reo lên.
Lời nói của nó giống như tiếng súng hiệu lệnh bắt đầu trận đấu, ngay lập tức, Minh và hắn xông pha, mỗi đứa chiếm một máy gắp thú, quyết tâm giành lấy một con thú bông.
Minh có vẻ rất \”chuyên nghiệp\”, cậu nhóc tính toán cẩn thận, tỉ mỉ trước khi gắp.
Trái lại hoàn toàn với sự điềm tĩnh của Minh, hắn thì cứ hùng hục gắp, cứ thế gắp, gắp, gắp, gắp mãi chẳng được, gắp đến nỗi muốn rụng cái cần luôn.
Chẳng trách Minh được những ba con thú bông bao gồm: thỏ bông, mèo kitty, gấu trúc. Còn hắn thì vẫn tay không.
-Tặng bà nè! – Minh đưa ba con thú bông ra trước mặt nó.
Nó đỡ lấy ba con thú bông nhoẻn miệng cười.
-Cái máy này hỏng rồi. Chẳng qua cậu ăn may thôi. -Hắn gắt.
Nói rồi, hắn đi trước luôn.
- Cái vẻ kiêu ngạo thấy ghét! – Nó bĩu môi.
Nhưng nó đâu có biết trong lòng hắn đang buồn, rất buồn, hắn cảm thấy mình thật vô dụng.
Minh và nó đi phía sau hắn đến rạp chiếu phim. Sau lưng hắn, hai đứa cứ cười nói rả rích. Hắn tức, rất tức. Hắn quay phắt lại, quát:
Minh quay mặt đi, nở một nụ cười, nụ cười đắc thắng. Dù chưa biết có phải là người Vy chọn không nhưng Minh vẫn cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc.
…::Rạp chiếu phim::..
Nơi này rộng thật, tấp nập, đông vui,mọi người cười nói rôm rả. Trước bao biển quảng cáo những bộ phim có-vẻ-hay, nó như bị hút hồn vào trong đó.
Nó lắc đầu nguây nguẩy, mặt nhăn lại. Trên đời này, nó không sợ trời, không sợ đất, nhưng mà sợ mỗi…ma.
-Vậy mình xem phim hoạt hình nhé! Nghe nói mới có phim \”Frozen\” hay lắm đó! – Minh đề nghị.
Nó gật đầu. Gì chứ phim hoạt hình thì là thứ nó thích nhất!
- Nếu cô không vào xem, tôi sẽ cho cả trường chiêm ngưỡng tư thế ngủ của cô. À khuyến mãi thêm cả việc cô ở chung nhà với tôi- hot boy đệ nhất trường Shine, tôi nghĩ cô không ngày nào được yên thân đâu. Mà thêm nữa, bố cô sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.
Minh cũng hơi bất ngờ về câu nói của nó nhưng rồi cũng gật đầu.
Minh đã đi mua bắp rang bơ.
Chỉ còn hắn với nó ngồi ở ghế.
Hắn lườm nó.
-Bắp rang bơ của bà nè! – Bất chợt Minh đến đưa nó túi bắp và dĩ nhiên nó vui vẻ nhận.
\”Con nhóc đáng ghét! Cái gì cũng nghe theo thằng nhóc Minh là sao? Cũng may mình mưu trí nếu không lại thua nữa rồi. \” – Hắn nhăn mặt lộ rõ sự tức tối.
-Ê Quả tạ! Anh mới ăn ớt hay sao mà nhăn như mặt khỉ thế? – nó hỏi.
Hắn đứng phắt dậy, giật túi bắp của nó.
Nó ngơ ngác, khó hiểu, nó không hiểu vì lí do gì mà hắn cư xử như trẻ con vậy.
-Nè! Sao lấy túi bắp của tui? – nó bất bình hỏi.
-Thích. – Hắn đáp lại một cách rất \”thái độ\”.
-Không sao đâu! Bà ăn chung một túi với tôi nè! – Minh dịu dàng nói.
Ôi trời ơi! Vậy là tự hắn đã vẽ đường cho hươu chạy rồi.
Khi không tự dưng cướp túi bắp của nó làm chi để giờ nó và Minh ăn chung một túi.
Nó, hắn và Minh cùng quay lại phía có tiếng nói. Là…Ngân và Long. Chắc hai đứa nhóc đi xem phim đây mà.
Xem em gái nó có vẻ tự tin hơn trước chưa kìa! Không còn sống khép kín, nép mình trong góc tối của giá sách nữa.
Ngân nói con bé và Long đi xem phim nhưng chưa biết chọn phim nào. Nó liền rủ hai đứa cùng xem phim ma luôn.
- Chờ đấy! Tôi đi mua vé.- Hắn nói.
Năm người cùng bước vào phòng chiếu.
Lấy hết can đảm, nó cầm lấy cái kính 3d, bước vào tìm chỗ ngồi.
Nó đau lòng khôn xiết bởi chỗ hắn mua là trước màn hình và ngay ở giữa.
Ngay lập tức hắn và Minh đứa nào cũng tranh ngồi cạnh nó.
Hành động của hai đứa khiến nó, Ngân và Long ngớ người khó hiểu. Nhưng sau vài giây, Long cũng nở một nụ cười dường như cậu cũng hiểu ra cái nguyên nhân của hành động ấy.
Sau một hồi chật vật tranh chỗ cưới cùng cũng giải quyết được.
Đèn bỗng tắt phụt. Màn hình sáng lên. Những âm thanh rùng rợn vang lên. Nó bám chặt lấy cái túi bắp rang rồi đến cái tay ghế.
Đáng sợ quá! Nó đã cố gắng bỏ cái kính ra rồi mà vẫn thấy sợ. Nó bám lấy tay ghế, chân co lên, mắt nhắm tịt lại. Chưa đủ, chưa đủ để cho nó hết sợ. Nó hét, hét lên rồi bất ngờ túm lấy tay hắn, ghì thật chặt. Nó như người chết đuối đang luống cuống vớ cái phao.
Nghe thấy tiếng hét của nó, Minh quay sang thì đã thấy nó đang giữ tay hắn. Cậu cười, cười buồn rồi tiếp tục xem phim.
Hắn cũng định đẩy nó ra nhưng không thể, hắn muốn được như thế này mãi.
Nó bất giác thấy mình đã quá đà, vội vàng rút khỏi tay hắn và xem tiếp phim.Nhưng mặt nó vẫn nhăn nhó, tay bấu víu chặt lấy cái tay ghế.
Cuối cùng, bộ phim kinh khủng đó cũng kết thúc.
-Hay giờ mình vào nhà ma đi! – Long nói.
-KHÔNG. -Nó hét lên.- Tôi…tôi mệt rồi, đói nữa. Mọi người không thấy trời cũng tối rồi sao? Hay giờ đi ăn nhé!
Vậy là năm người bọn nó bước ra khỏi khu giải trí Dream và đi tìm nhà hàng ăn.
-Ăn món Á nhé! – Minh đề nghị.
-Tôi thích đồ Âu.- Hắn nói.
-Ở nhà anh suốt ngày ăn đồ Âu phát ngán! Ăn đồ Á đi! – Nó bĩu môi.
-Ngân này, em thích ăn gì? – Long hỏi.
-Em thích ăn đồ Á thôi! – Ngân đáp.
Vậy là một mình hắn một đáp án. Đa số dĩ nhiên thắng thiểu số. Hắn hậm hực bước vào nhà hàng Á Đông.
- Ăn Sushi! – Hắn hách dịch nói.
-Không được tôi và Ngân đều dị ứng hải sản.
-Vậy mình ăn thịt nướng đi! – Minh nói.
Cả nó và Ngân đều đồng ý. Và dĩ nhiên, Ngân đồng ý thì Long cũng đồng ý.
Hắn lại một mình một đáp án.
Suốt bữa ăn, mặt hắn nhăn như quả táo tàu, tức tối nhìn nó và tên Minh đang vui vẻ ăn.
Long lắc đầu cười, Ngân thì khó hiểu nhìn hắn và Long.
Bữa ăn kết thúc. Hắn và Minh lại tranh nhau trả tiền. Ôi trời thật đau đầu. Cuối cùng, tên Long đứng ra trả tiền để cuộc chiến tranh hoãn lại. Nếu không thì chắc phải ngồi đây đến sáng mai mất.
Cả năm người cùng ra khỏi nhà hàng. Long thì đưa Ngân về.
Dù nó cùng về với hắn một xe nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu khi cả ngày nay lúc nào cũng thua Minh và lúc về nó còn tạm biệt Minh vui vẻ nữa. Vậy mà vừa bước lên xe hắn thì cái mặt đã quay ngoắt thái độ.
Hắn tức tối phóng vụt xe về.
Chap 10: Rắc rối.
..::6 giờ sáng::…
” Ò…ó..o…Quả Chanh mau dậy đi!”
Lại là tiếng của cái đồng hồ đây mà.
Nó khẽ cựa mình, dụi mắt, đứng dậy vươn vai, ngáp một hơi thật dài.
Dường như nó đã dần quen với cái đồng hồ ấy.
Bước chầm chậm đến ban công, nó mở toang cửa sổ, dang hai tay, hít một hơi thật sâu.
Ánh nắng dìu dịu chiếu vào làm căn phòng thật ấm áp.
Đêm qua, nó đã có giấc ngủ thật ngon. Chắc là được vì được đi chơi vui đây.
Có lẽ ngày nào nó cũng sẽ cố gắng dậy sớm để tận hưởng không khí yên bình này.
- Ê! XUỐNG ĂN SÁNG!
Hắn gọi ới nó rõ to. Tên này thật là vô duyên, người ta đang thả hồn cùng gió mây mà lại phá vỡ bầu không khí đầy cảm xúc. Tụt hứng quá!
Nó bực mình đi làm VSCN, thay đồng phục rồi xuống ăn sáng.
Trên bàn toàn đồ ăn ngon, chất quanh bàn.
Lúc đầu nó mới ăn thì cùng thèm nhưng mà càng về sau, no rồi mà hắn cứ bắt nó ăn thật nhiều.
Nó bực mình buông đũa xách ba lô ra khỏi cổng. Hắn giữ tay nó lại.
-Này! Đi học thì lên xe tôi. Tôi sẽ đưa cô đi học.
Đúng lúc đó, Minh đi xe đạp điện tới.
- Bà đi học với tôi nhé!
Chưa kịp đáp lại lời Minh, hắn đã kéo nó đi bỏ lại Minh đằng sau.
Cậu cảm thấy như mình là người thua cuộc vậy. Không, không được. Cậu chạy theo nó.
Chạy đến nơi, nó đang chuẩn bị lên xe hắn.
Níu lấy tay nó, Minh vừa thở hổn hển vừa nói:
- Bà đi với tôi đi!
Chưa kịp phản ứng gì, hắn đã níu lấy tay nó, nhìn Minh bằng ánh mắt hình viên đạn.
- Đi với tôi!
Hai bên cứ cầm tay nó mà giằng qua, giằng lại. Nó thấy mình như món đồ chơi bị hai đứa trẻ tranh nhau. Bỗng Ngân và Long đi tới. Thấy cái cảnh giằng co đó, hai đứa chạy tới.
Long hiểu rõ nguyên nhân vì sao lại vậy nên đã nói:
- Vy đi với Ngân! Mình sẽ đi xe Khang. Minh thì cậu tự lo nhé!
Chớp thời cơ, nó nhảy khỏi xe hắn rồi trèo lên xe Ngân phóng vù đi. Cầm lài mà tay nó thấy tê tê, ngắm lại thì thấy hai cổ tay lằn đỏ lên. Ngày nào cũng “một cổ hai tròng” thế này chắc nó chết mất thôi.
Minh và hắn ngỡ ngàng khi thấy nó lên xe khác, vội phóng xe đi. Cũng may có tên Long đi cùng bảo hắn đi chậm nếu không thì chắc có một cuộc đọ sức giữa một chiếc ô tô với một chiếc xe đạp điện.
Đến cổng trường, nó nhường lại xe cho Ngân rồi chạy ù lên lớp.
Vừa bước vào lớp, cái dòng chữ to đùng, trướng mắt đã đập vào mắt nó.
“Hot boy và Warm Boy đã bị Nguyễn Tiểu Vy – Hồ Ly Tinh yểm bùa! ”
Nó trợn tròn mắt, tức giận đứng lên bục, cầm giẻ xóa đi. Mấy con nhỏ đứng dưới chỉ trỏ nó. Nó càng điên tiết, nó quát lên:
-LÀ ĐỨA NÀO? ĐỨA NÀO VIẾT?
Bọn con gái im thin thít. ” Đồ vu khống chết tiệt! Ta mà biết ai ta sẽ băm vằm ngươi ra!” – nó lẩm bẩm
Nó hừng hực lửa chạy xuống chỗ ngồi đạp bàn cái “rầm” rồi úp mặt xuống. Nó không muốn gặp gai tên kia, nó muốn biến mất, nó không muốn nghe mấy lời xì xầm của bọn vu khống đáng ghét kia nữa.
Trong người đã bực tức vậy rồi mà hai tên đáng ghét kia còn chạy đến, đứa mua sữa, đứa mua nước hoa quả, đủ thứ… Những hành động ấy lại càng làm bọn chúng xì xầm bàn tán về nó. Nó điên lên mất, muốn chạy ra ngoài quá. Nó vừa định chạy ra thì trống vào lớp. Đáng ghét! Bực mình thật!
Cuối cùng cũng thoát. Giờ tan học đã đến. Nó vội thu sách vở và ra khỏi lớp nhanh nhất có thể để khỏi chạm mặt hai tên kia.
Chạy ra cổng trường thật nhanh chợt nó bị một đám nữ sinh mặt mày bặm trợn chặn đường. Con “đầu đàn” bảo đàn em kéo nó ra sau trường. Nó mặc sức vùng vẫy nhưng bọn này quá khỏe, mấy con giữ nó chằm chặp. Có lẽ chúng là dân chuyên đi đánh nhau rồi. Từng đứa du đẩy nó. Con đại ca bước ra, đẩy nó xuống, chợt chân nó bị chuột rút. Nó đứng dậy không nổi. Tay nó bị trói.
Nó rờ trong túi áo. Cái gì đây? Điện thoại à? Tốt quá rồi. Bấm số của hắn, nó không hiểu sao lúc này chỉ nghĩ đến hắn nữa. A, có tín hiệu rồi, nó để âm thanh bé nhất có thể. Nó hỏi:
- Các người là ai?
- Nhóc con, không cần biết! Mà có bị đánh chết thì đừng tìm bọn tao. Tìm cái con thuê bọn tạo đánh mày ấy? Thôi, nhỏ đó dù gì cũng bảo bọn tao đánh chết mày. Tao nói luôn để khi xuống âm phủ thì đừng tìm bọn tao. Hỏi tội con nhỏ Trang gì đó ở lớp mày ấy. Mà nhiều lời với mày quá rồi. Bắt đầu trò chơi đi.
Ngay lập tức, mấy con “đàn bà đực” nhảy nó. Con thì đấm, con thì tát, rồi còn đá vào người nó.
Vậy là kết thúc rồi sao? Không thể nào! Sao anh đến lâu vậy hả Khang?
Bỗng nó nghe thấy những tiếng “bốp”, “bịch”. Nó khẽ mở mắt, mắt nó không thể nào mở to được, nó mệt, nó hết sức rồi.
Nó chợt thấy một bàn tay to khỏe bế nó lên. Là hắn sao? Vậy là hắn đã tới. Nó nở một nụ cười hạnh phúc, nó nói bằng giọng yếu ớt :
- Khang! Anh đến rồi sao?
Người đó vẫn im lặng bế nó. Nó mệt, mệt quá rồi, nó ngất.
Nó từ từ mở mắt.
- Đây là đâu vậy? - nó hỏi, nhưng giọng vẫn yếu.
- Là phòng y tế trường. – một giọng nói cất lên.
Nó bất giác quay sang.
Nó vẫn đinh ninh là hắn nhưng…đó là Minh.
Một lúc sau, Ngân, Long và hắn chạy đến. Minh xin phép ra ngoài. Minh đã nghe thấy nó nói gì trong lúc bế nó. Phải chăng cậu đã thua? Đứng tựa lưng vào tường, cậu thấy mình không còn tự tin về khả năng có được nó như trước nữa. Nhưng nó còn chưa chọn mà, thậm chí cậu còn chưa thổ lộ. Nở một nụ cười chứa nỗi buồn, cậu bước vào phòng.
- Cô y tá nói bà chỉ bị hơi choáng váng và trầy xước thôi. Nhưng tôi nghĩ bà nên về nghỉ ngơi cho khỏe đi!
Nó khẽ gật đầu. Minh, hắn, Ngân và Long đưa nó về biệt thự Sapphire. Nó nói nó muốn nằm một mình và đương nhiên mọi người đều đồng ý ra khỏi phòng để nó an tâm tĩnh dưỡng.
Khẽ bật điện thoại lên , mở nhật kí cuộc gọi, nó thấy người nó gọi là…Minh chứ không phải hắn. Có lẽ hai tên trong danh bạ gần nhau nên nó ấn lầm.
Nhưng không sao, là hắn hay Minh thì cũng chẳng sao, dù gì cũng có người cứu nó và biết được bộ mặt thật của nhỏ Trang.
Áp mặt vào gối, nó mệt mỏi thiếp đi.
Chap 11: Trò đùa
..:: 6 giờ chiều::…
Nó khẽ cựa mình, mở mắt ngồi dậy, vươn vai, ngáp dài. Ngủ một giấc thật là đã!
Bỗng ” ọt..ọt..” chắc cái bụng của nó đang “biểu tình” đây mà. Từ trưa đến giờ nó đã cho cái gì vào bụng đâu.
Nó lê từng bước mệt mỏi xuống bếp với suy nghĩ mong kiếm trác được chút gì đó để ăn. Mùi thơm phức bốc lên làm bụng nó càng “biểu tình” mạnh mẽ hơn.
Ôi! Cái bàn toàn đồ ăn ngon. Ở nhà hắn sướng thật hôm nào cũng được ăn đã miệng. Nó mãn nguyện ngồi vào bàn.
Bỗng hắn và Long từ trong bếp mang ra thêm mấy đĩa thức ăn nữa.
-Cô sướng nhé! Hôm nay tôi với Long trổ tài nấu nướng để cô mau khỏe lại đấy! – Hắn nói với giọng đầy tự hào.
Long chỉ biết lắc đầu cười rồi lại đi vào bếp mang vài món nữa ra.
- Anh mà cũng biết nấu á? Thế thì phải thử xem mùi vị thế nào mới được. – Nó chu mỏ lên.
- Ừ. Vy mau ăn đi cho bõ công tôi nấu và công Khang đứng ngắm. – Long nói chen vào làm hắn tức đỏ mặt.
Người ta đang ra oai được có tẹo mà đã khiến người ta tắt ngúm niềm tự hào rồi. Nó nhìn hắn cười đểu “à” một tiếng rồi ôm bụng cười nắc nẻ.
Hắn càng tức hơn đuổi theo tên Long quanh phòng bếp, miệng quát tháo ầm ĩ.
Nó phải nói mãi hai tên mới chịu ngồi vào bàn ăn. Chắc hắn còn tức nên vẫn lườm tên Long, mặt hằm hằm sát khi. Long thì làm vẻ mặt vô (số) tội, mắt long lanh nhìn hắn chớp chớp. Nhìn hai tên lúc này nó chỉ biết khúc khích cười.
Hắn đột nhiên liếc nó một cái bằng con mắt sắc như dao cạo khiến nó im bặt.
Nó “è hèm” lấy giọng:
- Minh đã nói gì về Trang chưa?
- Con nhỏ đó hả? Cậu ta cho bọn tôi nghe đoạn ghi âm đó rồi. Ngày mai con nhỏ đó sẽ bị đuổi học ngay lập tức! Cô được đấy! Rất khá! – Hắn tấm tắc ngợi khen nó.
Nó đang định nói ” dĩ nhiên” thì hắn chợt quay ngoặt 180 độ hỏi:
- Mà này, sao người cô gọi là tên Minh mà không phải tôi?
Nó cũng chẳng buồn thanh minh là người nó muốn gọi là hắn nhưng gọi nhầm cho Minh.
Nó buông một câu cụt lủn ” Thích!” rồi thong thả đi ra phòng khách nhảy lên ghế sofa ngồi xem TV.
Hắn lại càng tức, vừa tức vừa khó chịu. Hắn vênh mặt lên nói rõ to: “Tùy cô! “.
Long vỗ vai thằng bạn rồi bỏ mặc hắn ngồi ở bàn ăn ra phòng khách ngồi xuống nền cùng nó xem TV luôn. Trước khi ra phòng khách, Long nói với hắn: ” Bình tĩnh lại và rửa bát đi!”
Câu nói này lại càng làm hắn tức xì khói, hậm hực bưng cái mâm vào rửa.
Còn nó và Long ngồi xem TV thỏa thích.
- Ê! Sao anh chưa về nhà? – Nó hỏi Long.
- À! Khang kêu tôi qua đây ở luôn. Nhà rộng mà! – Long đáp, mắt vẫn dán vào cái TV.
Nó gật gật đầu rồi xem phim tiếp. Chợt nghĩ đến Ngân, nó quay sang hỏi Long về tình hình hai đứa.
Long lườm nó:
- Vô duyên! Chuyện riêng tư của người ta hỏi làm gì.
Nó bĩu môi, vênh mặt lên rồi tiếp tục xem phim.
Rửa bát xong, hắn bước từng bước tức tối ra phòng khách.
Hắn nhảy lên ghế chỗ nó ngồi, kéo nó ra rồi nằm dài trên ghế.
Gì thế này? Hắn dám ngang nhiên chiếm chỗ của nó ư? Đang định đẩy hắn xuống sàn để dành lại chỗ thì hắn chợt nói:
- Ê Long! Mày muốn uống gì không?
- Tự nhiên tốt thế! Lấy cho tao lon coca đi!
Liếc sang nó, hắn vênh mặt lên :
- Lấy cho tôi một lon coca, một ly cafe.
Nó đang định phản kháng, thì hắn lại tiếp:
- Bức ảnh, bố cô!
Vẻn vẹn bốn từ ngắn gọn nhưng xúc tích khiến nó phải hậm hực làm theo.
- Ủa? Cậu giữ ảnh bố cô ta làm gì? – Long khó hiểu hỏi.
Hắn không nói một lời, đưa tay ra hiệu cho thằng bạn quay lên xem phim tiếp.
Trong bếp lúc này, nó đang hí hoáy chế đồ uống cho hai tên đáng ghét đang ngồi thảnh thơi xem TV ngoài kia. Cafe thì nó bỏ muối vào. Coca thì nó xóc thật mạnh.Nó nở một nụ cười nham hiểm rồi mang cafe và coca ra, đặt “phịch” xuống bàn rồi ngồi xuống sàn xem TV.
Tên Long đứng dậy, ngồi cạnh hắn, lấy lon coca. Hắn cũng ngồi dậy, nâng ly cafe lên kề đến miệng.
Nó vẫn tỉnh bơ, mặt không cảm xúc, giả nai. Chắc trong bếp nó đã cười đủ rồi.
Long vừa mở lon coca ra thì nước ngọt bắn ra tung tóe hết vào người Long và hắn. Còn hắn vừa uống được một ngụm thì phun hết vào mặt tên Long.
Hai tên tức tối, hét to:
-NGUYỄN TIỂU VY!
Nó nhún vai, giả nai nói:
-Sao? Tôi làm sao? Tôi không biết pha cafe với lại lọ đường với muối khó phân biệt quá nên chắc tôi lấy nhầm đó mà. Còn coca thì tôi sơ ý làm rơi mất thôi. Xin lỗi nhá!
Nói rồi nó thong thả bước lên phòng, cười mãn nguyện để hắn và Long đứng chôn chân tại trận trong trạng thái ngỡ ngàng, ngẩn ngơ cùng bộ dạng không thể thảm hơn.
Lúc này đây, Minh đang ngồi trong phòng. Trên tay cậu cầm tấm ảnh nó và cậu chụp hồi lớp 9. Cậu nhìn nó, một ánh mắt thật buồn. Đã bao lần cậu muốn nói với nó hết những tâm tư trong lòng nhưng không thể. Cậu cảm thấy mình không đủ can đảm, cậu không muốn khi nói ra rồi, nó sẽ không đồng ý, có khi cậu còn mất luôn cả một người bạn thân. Cậu suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Lúc đưa nó về biệt thự và nói cho hắn, Long và Ngân về chuyện nhỏ Trang, cậu cũng định nói rằng người nó muốn gọi là hắn chứ không phải cậu. Cậu đã nghĩ mình quá ích kỉ, nhưng biết làm sao được cậu lỡ yêu nó mất rồi….
..:: 6 giờ sáng ::…
“Ò ó o…”
Chưa để cái đồng hồ được nói hết câu, nó đã tắt luôn.
Ngáp ngắn ngáp dài lê ra ban công, nó lại mở cửa sổ, tập vài động tác thể dục rồi vào làm VSCN.
Nó đã dần quen với cuộc sống ở đây rồi, nó cũng là con người dễ thích nghi mà.
Bước xuống phòng bếp trong bộ đồng phục tươm tất như thường ngày, nó nở một nụ cười vừa tươi vừa đểu:
- Hai người ngủ ngon chứ?
Long và hắn lườm nó bằng ánh mắt đao phủ nhìn phạm nhân rồi tiếp tục cắm mặt vào ăn sáng.
Nó hớn hở ăn lại còn khen trời đẹp, đồ ăn ngon,…làm hắn và Long càng tức vì trong người đã ủ một khối bực bội mà nó cứ nham nhảm thế này thế kia.
Ăn xong, nó khoác ba lô ra cổng.
Dù đang rất bực nhưng hắn vẫn không thể để Minh đưa nó đi học được, như thế lại càng bực hơn.
-Này ăn xong thì lên xe, tôi đưa đi học! – Hắn bảo nó.
-Ơ kìa! Thế còn tớ thì sao? Tớ không có xe. – Tên Long đưa con mắt long lanh chằm chặp nhìn hắn.
Hắn đành cho luôn Long lên xe.
Dĩ nhiên, Long thì ngồi hàng ghế đầu cùng bác tài xế còn nó với hắn thì ngồi hàng ghế sau.
Không hiểu sao hôm nay bác tài xế đi kiểu gì mà xóc kinh khủng làm nó bị va vào người hắn mấy lần. Nó bắt đầu cảm thấy khá bực.
Tất cả những điều đó đều nằm trong kế hoạch của hắn. Hắn dặn bác tài xế phải đi thật nhanh, cua thật nhiều đoạn để nó bị va vào người hắn. Tên này thật là cáo!
Đến cổng trường, nó bước xuống xe trong trạng thái trời đất quay cuồng, nhìn đâu cũng thấy sao.
Vào trong lớp, nó thấy điều gì đó hơi là lạ. Trong lớp không một lời bàn tán, không một chứ, một câu nào trên bảng về nó. Lớp hình như thiếu một chỗ ngồi, là chỗ của nhỏ Trang thì phải. Vậy là hắn đã khiến Trang bị đuổi học rồi.
Hắn rất có quyền lực trong trường, vì khi hắn chuyển đến trường này, tập đoàn nhà hán đã chi tiền để xây dựng trường, đóng góp một khoản khá lớn cho trường.
Nó cũng cảm thấy phần gì đó hơi tội cho Trang. Nhưng rồi nó cũng tặc lưỡi cho qua, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Nhà nhỏ Trang giàu thế kia mà, thiếu gì trường.
Nó liền ngồi vào chỗ ôn bài chuẩn bị cho những tiết học sắp bắt đầu.
Chap 12: Người lạ mà quen
Tiết học trôi qua nhanh chóng. Giờ ra chơi đã đến.
- Ui, đói quá, khát quá đi! – Nó xoa bụng nói, mắt thì liếc sang chỗ hắn và Minh xem hai người phản ứng thế nào.
Ngay lập tức, hai tên đứng phắt dậy, đi xuống căn tin trường đã thế lúc đi đến cửa lớp còn đẩy nhau nữa chứ. Nó phì cười thích thú.
-Lợi dụng người khác như thế không tốt đâu. – Long chợt lên tiếng khiến nó giật bắn mình. – Có tật giật mình hả? Hê hê. Thôi tôi xuống lớp Ngân đây. – Long tiếp lời rồi thong thả đi ra khỏi lớp.
Nó nghiến răng, chạy theo tên Long, túm lấy lưng tên này và đánh tới tấp. Mỗi quả “bộp” vào lưng nó đều kèm theo “giật mình này!” làm cậu nhóc rối rít van xin rồi ù té chạy xuống tầng dưới.
Sở dĩ nó bảo hắn và Minh đi ra căng tin để có thể tự do đi lại một lúc. Hai tên này suốt ngày kè kè bên nó thật sự khó chịu, chẳng còn không khí mà thở đã thế phải chịu nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm nữa chứ! Thật tức mà!
Nó đi xuống sân trường, rảo những bước thong thả.
Sân trường tràn ngập nắng ấm,nó hít một hơi thật sâu không khí trong lành.
Bỗng…
ÀO…
Một xô nước mát lẹm đổ xuống đầu nó khiến nó ướt như chuột lột.
Nó bàng hoàng, tức giận, ngước mặt lên.
Một đám nữ sinh mặt hả hê, miệng nở một nụ cười đểu cáng.
Nó cố nhìn cho ra từng đứa. Kia là nhỏ Phượng mà. Tay con nhỏ vẫn còn cầm xô nước, mặt đểu không thể chịu được.
Người nó ướt, ướt nhẹp, ướt từ đầu đến chân.
Trời ơi! Lấy đâu ra quần áo để thay?!
Nó cố chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh. Nắng thì có nắng thật nhưng ướt sũng từ đầu đến chân như vậy không rét sao được.
- Bạn có sao không? – Một giọng nói cất lên.
Nó quay mặt về phía tiếng nói. Một cô gái dễ thương, tầm trạc tuổi nó đang đưa nó cái khăn lau. Khẽ lắc đầu, nó cầm lấy cái khăn lau từ tay cô gái.
- Sao bạn lại bị bọn họ hất nước vậy?
- Chuyện không đâu ấy mà. Không có gì đâu.- Nó cười xòa.
Cô gái lục vội trong cái cặp xách đang đeo lôi ra một bộ quần áo thể dục.
- Nè! Bạn mặc đi. – Cô gái đưa cho nó.
Nó gật đầu cảm ơn. Nó cầm lấy bộ đồ rồi đi vào thay. Một lúc sau nó bước ra, vừa nhìn thấy nó, cô gái nháy mắt, hóm hỉnh nói:
- Ừm, vừa đấy! Vừa đặt may bộ đồ thể dục chưa kịp dùng thì bạn đã dùng trước rồi!
Nó cũng cười cảm ơn.
Hai người bước ra khỏi phòng vệ sinh, trò chuyện vui vẻ.
Cô gái nói cô là học sinh mới, vừa từ Mĩ về.
Đến phòng giám hiệu, cô chào nó rồi bước vào. Nó cũng nhanh chân chạy về lớp.
Vừa bước vào lớp, nó đã gặp ánh mắt không mấy hài lòng của hắn và Minh.
- Cô đi đâu về thế? Sao lại mặc bộ đồ đó? Sao tóc ướt thế kia? – Hắn chạy lại chỗ nó, hỏi dồn.
Minh cũng không kém cạnh, cậu chạy lại hỏi nó đủ thử kiểu.
Ôi trời ơi! Hai tên này thật phiền phức!
Nó bực mình, đẩy hai người ra chạy lại chỗ ngồi.
Trên bàn nó nào là trà sữa, khoai tây chiên, nước hoa quả,…
Và đương nhiên mấy thứ đó làm bọn fan của hắn và Minh vô cùng ghen ghét. Bọn chúng cứ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Nó túm mấy thứ đó vào trong ngăn bàn hết vì đâu thể hoang phí đồ ăn được rồi lôi truyện ra đọc giết thời gian.
Tùng…tùng…tùng…
Vào lớp rồi.
Nó chưa bao giờ có một giờ ra chơi nào mà phiền phức, rắc rối như thế này.
Cũng may là có cô bạn kia, không thì chắc nó phải diện bộ đồ ướt nhẹp đó mất.
Nó thở dài rồi ngồi đọc nốt cuốn truyện đang đọc giở.
Giáo viên bước vào mang theo một học sinh mới.
- Chào các bạn! Mình tên Dương Hải Yến. Mong các bạn giúp đỡ! – Một giọng nói lanh lảnh cất lên.
Thấy giọng nói này quen quen, nó ngước mặt lên. Là cô bạn đã giúp nó mà. Trùng hợp thật!
Nó nở một nụ cười thật tươi, vẫy vẫy tay chào Hải Yến, cũng không quên ra hiệu để Yến xuống cạnh chỗ nó ngồi.
Hải Yến nháy mắt với nó rồi xin phép cô giáo xuống bàn cạnh nó.
Profile:
- Tên: Dương Hải Yến. Là du học sinh từ Mĩ về. Mang trong mình hai dòng máu: Việt và Mỹ. Tính cách: dễ thương, thân thiện, có tài ăn nói. Là con gái độc nhất của Ông Dương – chủ tịch tập đoàn Sun về lĩnh vực công nghệ nổi tiếng thế giới.
Đây là Yến:
Tiết học bắt đầu. Nó thì vẫn ngoan ngoãn ngồi “học” nghiêm chỉnh: sách giáo khoa trên, truyện tranh nằm dưới. Thế mà kì thi nào nó cũng qua, điểm cao là đằng khác. Khâm phục thật! Còn hắn thì vẫn tư thế ngạo mạn đó, chân nọ gác chân kia, điện thoại trong ngăn bàn để lướt web.
Thi thoảng nó có liếc sang chỗ Yến thì thấy cô nhìn hắn và còn cười nữa. Thật khó hiểu!
Nó cũng cảm thấy chút bực tức, nhưng cũng chẳng biểu lộ ra ngoài.
Tan học, Yến đột nhiên đến chỗ hắn và Long.
-Không biết hai thiếu gia đây còn nhớ tớ không?
Hắn nhìn Yến gật đầu. Long thì nhanh nhảu nói:
- Nhớ chứ, chẳng phải Anna tiểu thư sao?
- Cái cậu này! Tên của tớ giờ là Hải Yến, Anna gì chứ. Không ngờ được gặp hai cậu ở đây.
Chẳng lẽ ba người này quen nhau? Vậy hành động vừa này của Yến là ý này sao? Sao lại nhìn rồi cười? Nó tự hỏi bản thân sao lại phải khó chịu khi thấy cảnh đó. Bao nhiêu vòng tròn luẩn quẩn cứ hiện ra để rồi kết quả là dấu chấm hỏi to đùng.
Năm người bước xuống sân trường. Đến khu lớp 10, Ngân đang đứng ở đó nên đi về cùng luôn. Nó liền giới thiệu cho Ngân về Yến. Hai người này trò chuyện khá hợp nhau vì tính cách cũng xêm xêm nhau mà.
Đến cổng trường, ai lại về đường người nấy. Hải Yến thì đi ô tô về, nó với hắn thì đi cùng xe, Long đưa Ngân về, Minh thì cũng về một mình. Khi thấy nó lên xe về cùng hắn, Yến cũng khá thắc mắc, nhưng cô chỉ khẽ cười rồi tạm biệt mọi người sau đó lên xe về.
Về đến biệt thự Sapphire, nó chạy lên phòng cất ba lô, ngồi thụp xuống giường ngẫm nghĩ đủ thứ.
“Chẳng lẽ họ quen nhau? Yến quen anh ta trước vậy thân hơn mình rồi.” Nó ôm đầu lắc qua lắc lại. Nó chẳng hiểu sao khi nghĩ về mấy câu hỏi đó lại khiến nó tò mò, khó chịu như vậy. Hay…đánh liều sang hỏi hắn nhỉ? Không được, không được, như thế mất mặt lắm! Nhưng mà tò mò quá! Đấu tranh tư tưởng mãi, nó mới đành thử sang phòng hắn dò la tin tức xem sao. Đang định gõ cửa phòng hắn thì Long về.
Tốt quá rồi! Đổi kế hoạch thôi! Nó chạy xuống cùng lon coca cầm trên tay. Nó lân la hỏi chuyện:
- Đưa em gái tôi về an toàn rồi chứ?
- Dĩ nhiên!- Long đáp lại.
Đưa Long lon coca nó nói đủ thứ để dẫn vào chủ đề. Nào là: Anh mệt rồi thì uống coca này; cô bạn mới đến dễ thương nhỉ;…lân la đủ thứ chuyện làm Long ngớ người chỉ biết gật đầu lia lịa. Cuối cùng, nó hít một hơi thật sau để hỏi về vấn đề chính:
- À mà hai anh quen Yến sao?
Long bắt đầu nghĩ, cậu bắt đầu dần hiểu ra cái ý đồ của nó rồi. Thì ra đưa cậu lon coca chỉ để hối lộ moi thông tin. Lắm chiêu thật! Cậu nở một nụ cười ma mãnh đáp lại nó:
- Anna là bạn cùng trường với chúng tôi ở Mỹ. Nghe nói mẹ Khang chấm cô ấy rồi nhưng bố cậu ta thì lại nói có hôn ước với cô nào đó ở Việt Nam nên mẹ cậu ấy cũng tạm thời xem xét. Để lúc nào có dịp thì thử tài hai cô con dâu tương lai ấy mà. Theo tôi thấy thì mẹ Khang quý Anna lắm!
Long vừa thao thao bất tuyệt vừa liếc liếc thái độ của nó.
Người nó bắt đầu thấy bất ngờ sau đó là đến tức, khó chịu nhưng đương nhiên cũng không thể biểu lộ ra ngoài. Mặt lạnh tanh, không cảm xúc, nó đáp:
- Ờ vậy thôi! Tôi lên phòng đây.
Nói rồi nó bước lên phòng. Đi gần đến cầu thang, chợt nhớ ra điều gì, nó tiến lại chỗ Long, giật phắt lon coca cậu nhóc đang định mở rồi thong thả lên phòng để lại một mình Long đứng nghệt mặt, rõ ngố.
Nó bước vào phòng, chốt cửa lại, ngồi lên giường. Hít một hơi thật sau, nó nghiến răng, đấm vào cái gối thật mạnh. Nó cứ tưởng tượng đó chính là bản mặt của tên Long và hắn. Nó cứ thế đấm, đạp, tát , đập vào thành giường,…
Ngừng lại một giây, nó trấn tĩnh lại, không hiểu sao mình lại hành động như thế! Nó cảm thấy mình thật ngốc. Từ trước đến giờ nó vẫn mặc định trong đầu rằng: hắn là tên đáng ghét, là đồ quả tạ, là tên kiêu ngạo,…vậy mà sao nó lại hành động kì quặc vậy chứ. Gõ gõ đầu mình, nó hít một hơi thật sâu rồi chạy xuống phòng ăn chuẩn bị thưởng thức bữa trưa.
Chap 13: Lại là khu giải trí
Cả bữa trưa, nó chẳng nói với hắn một lời nào. Kể cả lúc hắn trêu ghẹo nó, nó cũng chẳng thèm đáp lại. Ăn cho xong bữa, nó lao lên phòng đóng chặt cửa lại.
Hắn ngớ người chẳng hiểu tại sao, quay sang hỏi Long. Cậu nhóc cũng nhún vai, lắc đầu, cậu cũng chỉ đoán mò trong đầu thôi bởi lúc nó hỏi cậu về quan hệ giữa Yến và hắn rồi mặt lại tỉnh bơ khiến cậu vô cùng khó hiểu.
…:: 2 giờ chiều ::…
Kíng coong….
Long ra mở cửa. Bây giờ căn nhà chỉ còn hắn, nó và Long ở. Người giúp việc và quản gia hắn đã nói với bố rằng không cần và cho chuyển qua biệt thự của bố.
- Xin chào! – Một giọng lảnh lót cất lên.
- Yến hả? Mau vào đi! – Long đáp.
Hải Yến khẽ gật đầu mỉm cười. Long và Yến cùng bước vào.
Nó và hắn cũng bước xuống. Thấy hai đứa chúng nó, Yến lại càng ngạc nhiên và nó, hắn cũng ngạc nhiên bởi hai đứa không hiểu sao Yến lại biết mà tới đây.
Đoán được dấu hỏi trong đầu nó và hắn, Long đã nói:
- Tôi đã nói cho Yến biết chỗ cậu sống ấy mà.
Ánh mắt Yến bỗng cụp xuống, cô khẽ mỉm cười nói:
- Thật không ngờ được gặp Vy ở đây. Cậu sống chung nhà với Khang sao?
Nó cười gượng gạo gật đầu.
Yến khẽ cười, một nụ cười có lẽ do cô tự tạo ra để che dấu cảm xúc.
- Dù sao mình cũng đến đấy rồi. Chúng ta cùng đi chơi đi!
Đi chơi! Được đi chơi rồi! Nó vui lắm, gật đầu lia lịa rồi chạy tót lên phòng thay đồ. Long và hắn cũng tán thành nên đều về phòng. Nó chợt nhớ đến Minh liền cầm máy gọi cậu đến. Long thì dĩ nhiên không thể đi chơi mà thiếu Ngân nên đã gọi điện bảo cô nhóc đến đây luôn.
Chuẩn bị xong, mấy đứa nó xuống phòng khách, nơi Yến đang ngồi đợi tiện thể đợi Ngân và Minh luôn.
- Sao cô phải gọi thằng nhóc Minh đó đến làm gì? – Hắn nhíu mày cằn nhằn.
- Thích! – Nó trả lời ngắn gọn mà xúc tích làm hắn tức xì khói.
Long và Ngân phì cười. Đúng lúc đó, Minh và Ngân cùng đến.
Cả 6 người đều lên xe của hắn.
- YOLO! Sắp được đi chơi rồi! Vui vui! – Nó reo lên.
Biểu cảm của nó đều làm mọi người cười, đặc biệt là hắn và Minh lại còn thấy nó rất dễ thương dù hơi bướng bỉnh và nghịch ngợm.
Nó bước lên hàng ghế thứ hai. Hắn cũng định bước lên ngồi cùng nó thì Yến chợt nói:
- Không được cậu còn phải lái xe mà!
Hắn thở dài bước lên ghế lái. Yến cũng lên xe ngồi cùng hắn. Giờ ngồi cạnh nó là Minh, còn Ngân và Long thì ngồi hàng ghế cuối.Trước mặt bọn nó là khu giải trí Dream.
Hừ! Lại cái khu giải trí này! Bộ không còn khu giải trí nào nữa trong cái thành phố to đùng này sao?!
Nó bĩu môi hậm hực.
- Sao nào? Tôi thích khu giải trí này!
Hắn nói thì nói vậy chứ chắc định phục thù cái vụ đi chơi công viên lần trước đây.
- Đi khu trò chơi! – Hắn dứt khoát nói.
Cả đám gật đầu tán thành. Vậy là ý kiến của hắn đã được chấp nhận.
Ôi, mãn nguyện! Hắn cười mỉm nhì rõ ngố.
Lại là mấy cái máy gắp thú mà hắn cho là đã-bị-hỏng. Hắn ra tay, giật trước cái máy mà lần trước Minh chơi, quyết tâm dành một con thú bông.
Hắn từ từ gắp. Ái chà! Chắc rút kinh nghiệm từ lần trước nên giờ hắn gắp đã thuần thục hơn rồi. Chọn vị trí thật cẩn thận rồi hắn ấn nút cho cái cần thả xuống. Cái cần từ từ kéo lên một con gấu màu nâu xinh xắn.
Mãn nguyện vì thành quả mình đạt được, hắn cầm con gấu toan đưa cho nó thì…
- A! Cảm ơn ông nha Minh! – Nó nhận hai con gấu trắng xinh xắn từ tay Minh.
- Công nhận Minh giỏi trò này ghê ha! Mình mới gắp được một con thỏ cho Ngân thôi. – Long tấm tắc khen Minh.
Cậu nhóc xoa đầu cười. Hắn lại càng tức, đã cố cải thiện lắm rồi mà vẫn thua Minh. Hắn đưa phắt con gấu cho Yến. Yến mỉm cười hạnh phúc nhận lấy con gấu nâu từ tay hắn.
Nó nhìn sang, ánh mắt nó sụp lại. Minh đã nhìn thấy tâm trạng của nó, niềm tin nó đồng ý là bạn gái cậu lại giảm một chút. Nếu cứ thế này chắc cậu sẽ không bao giờ thổ lộ với nó được mất. Cậu không đủ can đảm.
Thoát khỏi dòng duy nghĩ mông lung, cậu trở về với thực tại, khẽ hỏi nó:
- Cậu thích mấy con gấu này chứ?
Nó giật mình, ngay lập tức trả lời rằng “có” và cười tinh nghịch với Minh.
- Giờ vào nhà ma! – hắn lại giở cái dọng điệu ra lệnh.
Nó lắc đầu nguây nguẩy. Dù biết là đồ giả nhưng giả cũng có cái kinh hoàng của giả chứ.
Minh dịu dàng nhìn nó, mỉm cười nói:
-Nếu bà không vào thì tôi sẽ ngồi cùng bà ngoài này.
Nó thở dài, nó không muốn chỉ vì nó mà Minh không được chơi. Biết dù có nói thế nào Minh cũng không đi nên nó đành hít một hơi thật sâu, nuốt nước bọt nói:
- Thôi được rồi…Tôi sẽ…sẽ vào nhưng ông nhớ nắm tay tôi, đến cổng mới được bỏ.
Minh gật đầu mỉm cười. Nó lưỡng lự đặt tay mình kên tay của Minh
Mắt của hắn giờ thì cứ như cái lò thiêu. Hết tặng gấu giờ là nắm tay, tức chết đi mà! Hắn giậm chân bước vào nhìn cứ như đứa con nít đang dỗi.
Bước vào ngôi nhà ma, mắt nó nhắm tịt lại, chỉ biết cố nắm lấy tay Minh. Minh đi đâu thì nó theo đó. Nó cố áp vào người Minh để bớt sợ cái mấy cái thét kinh hoàng nhưng mấy thứ đó xem chừng vẫn lùng bùng trong đầu nó lắm.
Bỗng một đám khách vào cùng đợt với bọn nó chạy ào qua có lẽ vì quá sợ bởi đây là cửa cuối nên tay nó bỗng tuột khỏi tay Minh. Ngay lập tức, Minh nắm kịp lại tay nó. Cả đám chạy ra ngoài thở hồng hộc, mừng rỡ vì thoát khỏi cái nơi khủng khiếp đó.
Minh quay mặt sang nó, nhưng…đó không phải là nó. Đó là một người khách khác. Cậu lập tức buông tay ra khỏi và xin lỗi rối rít. Vậy là cậu để lạc mất nó rồi.
Trong ngôi nhà ma, thủng thoảng lại có tiếng cười man rợ cùng những cái bóng trắng cứ bay qua bay lại thêm cả không khí âm u, tôi om như mực. Nó sợ hãi, hoảng loạn bởi những thứ kinh hoàng đó và còn vì từ nhỏ nó đã mắc chứng sợ bóng tối. Nó ngồi thu lu một mình, bấn loạn.
- Tiểu Vy! Cô có trong đó không?
Là hắn. Nó hoảng hốt cố cất lên 3 từ “tôi ở đây” nhưng sao nó không nói được thế này. Nó sợ quá rồi, nó nói không nổi nữa.
Nhìn thấy nó, hắn chạy tới. Hắn đã rất lo cho nó. Lúc không thấy nó ra, hắn đã vội vã quay lại tìm nó. Dù bị ông bảo vệ ngăn nhưng vì lo cho nó hắn đẩy ông bảo vệ ra và chạy vào trong nhà ma.
Nó ôm trầm lấy hắn, nó khóc.
-Đừng khóc nữa! Có tôi ở đây rồi. – Hắn trấn tĩnh nó.
Rồi hắn bế thốc nó ra ngoài.
Nhìn thấy nó được hắn bế ra ngoài, Minh và Yến khá ngạc nhiên. Minh thì đã an tâm hơn dù cậu vẫn thấy buồn vì không phải là người cứu nó. Yến khẽ gượng cười, cô cũng thấy khá yên tâm vì nó đã được cứu ra.
Hắn đặt nó lên ghế đá. Một lúc sau nó tỉnh lại. Minh chạy lại hỏi han:
- Bà có sao không?
Nó lắc đầu cười như để mọi người yên tâm.
Rồi cả đám quyết định đi về. Chắc nó sẽ không bao giờ dám vào mấy chỗ tối nữa, nó quá sợ rồi. Hắn cũng cảm thấy hơi ân hận vì đã để nó vào một nơi nguy hiểm như thế.
Chap 14: Phép thử đơn giản
Tình yêu có vị gì? – Vị đắng.
Nỗi nhớ có vị gì? – Vị cay.
Nhưng sao ta vẫn mãi yêu trong lặng câm…Màn đêm chứa đầy sự tĩnh mịch khác xa với vẻ ồn ã của ban ngày.
Màn đêm bí ẩn nhưng đầy tâm trạng.
Ở trong căn phòng màu xám tro có một người đang ngồi trên ghế, đầu tựa vào tường.
Cậu đang suy nghĩ….
Suy nghĩ về quyết định cuối cùng mà cậu sẽ đưa ra…
..:: 6 giờ sáng ::…
Như thường ngày, sau khi \”bịt miệng\” cái đồng hồ đáng ghét, nó chạy ra ban công, hít một hơi thật sâu, chạy nhảy vào vòng quanh rồi thay đồ, VSCN và chạy xuống ăn sáng.
Tóm lại ngày nào cũng như ngày nào, nó đều phải giáp mặt hai tên tưng tửng, đáng ghét trước khi bước chân ra cổng.
Và ngày nào cũng thế, hắn cùng đều hớt tay trên đưa nó đi học trước khi Minh đến. Mọi chuyện vào buổi sáng trước khi đi học cứ diễn ra như một thước phim được tua đi tua lại.
Hôm nào nó cũng lên xe với tâm trạng hậm hực. Ngày nào cũng thế chắc chẳng bao lâu nó sẽ trở thành một bà lão làn dã nhăn nheo.
Bước xuống cổng, nó đóng \”rầm\” cửa xe rồi chạy ù vào lớp. A! Minh đến rồi. Thì ra cậu nhóc đến trước nó rồi. Nó ngồi vào chỗ, giở sách ôn bài cùng Minh để hắn chỉ biết ngồi khoanh tay, chân nọ gác chân kia, mắt lườm hai đứa.
Tùng…tùng…tùng…
Vào lớp rồi. Nhưng mà sao Hải Yến chưa đến. Nó gọi với Minh. Minh nói cô giáo chủ nhiệm vừa nhắc là Yến xin nghỉ vì nhà có việc bận gấp. Nó gật gù rồi gục luôn xuống bàn chán nản.
Giáo viên dạy sử bước vào. Ông này nổi tiếng quái chiêu, ai làm ông ta không vừa ý thì chết chắc, mà đã kiểm tra bài cũ thì phải đọc hết trong sách không thiếu một chữ. Đặt cái cặp xuống bàn, ông thầy đã liến thoắng:
- Giờ chúng ta sẽ kiểm tra bài cũ.
Lớp im lặng, phải nói là cực im, im re. Ông thầy đưa mắt liếc quanh lớp, thấy nó đang gục mặt liền chộp luôn nó:
- TIỂU VY!
Nghe được tên \”người thế mạng\” , cả lớp quay xuống nhìn nó. Chết! Làm sao giờ! Nó đã học bài đâu. Hôm qua đi chơi về tối quá đã thế còn vụ nhà ma nên nó ngồi trong phòng trấn tĩnh lại rồi ngủ lúc nào không hay luôn.
Nó bước từng bước nặng trịch đến bàn giáo viên. Xung quanh nhìn nó bằng ánh mắt thông cảm có, hả hê cũng có luôn. Hít một hơi thật sâu, nó đặt quyển vở lên bàn.
- Đọc cho tôi toàn bộ bài 28.
Chết rồi! Đến cái tựa nó còn chưa thuộc huống gì cả bài. Nó không muốn ăn trứng ngỗng đâu. Bảng điểm của nó mà có quả trứng nào chắc bố mẹ bắt nó cạo đầu đi tu quá. Tưởng tượng cái viễn cảnh \”tươi sáng\” ấy mà nó lại thấy rùng mình. Làm sao đây???
- Để em trả bài giúp bạn ấy ạ! – Phía dưới lớp có hai cánh tay giơ lên.
Cả lớp quay xuống hướng phát ra âm thanh. Đám con gái đứa há hốc mồm, đứa trợn tròn mắt. Long ngồi cạnh mà cũng ngạc nhiên không kém.
Nó trợn mắt. Trời ơi, hai tên này làm nó điên lên mất. Bao giờ mới hết khổ đây trời!
- Định làm anh hùng cứu mĩ nhân sao? Vậy mời cô nương mau chọn một anh hùng đi! Tôi như thế là nhượng bộ lắm rồi đấy! – Ông thầy cười khẩy.
Tự nhiên lại bắt nó chọn lựa là sao? Ôi, điên mất! Nó cố kìm nén cơn tức giận nhưng xem chừng mặt nó vẫn đỏ lắm. Nó nhìn ông thầy rồi lưỡng lự. Cả lớp dồn ánh mắt hồi hộp vào nó.
- Em…em…em không chọn ai hết! – Nó nói mà như hét.
Hắn và Minh thì thấy hơi hẫng vì câu trả lời của nó.
- Tùy em thôi! Vậy đứng đó đọc bài cũ nhanh đi! – Ông thầy nhún vai.
Ring…ring…ring…
Ông thầy ngồi lên bàn giáo viên nghe điện thoại. Vài giây sau, ông bước ra cửa lớp.
-Tôi có việc dưới phòng hội đồng một chút. En đừng có mà giở trò, mau viết bài lên bảng đi!
Nó khẽ gật đầu, quay lên bảng. Chỉ đợi ông khuất bóng nó lấy trong túi áo một tờ giấy, là phao! Chị này nhìn thế mà cáo thật! Trước khi lên bảng hắn dúi cho nó giờ lợi dụng thời cơ được rồi. Nó chép, chép nhanh, thật nhanh.
Một lúc sau ông thầy bước vào lẩm bẩm:
-Quái lạ. Gọi xuống xong bảo không có gì là sao?
Chắc ông ta chưa biết mình bị ai đó chơi một vố. Ông ta đưa mắt lên bảng. Cái bảng dày đặc chữ. Nhìn nó hằm hằm, ông quát:
- EM QUAY BÀI ĐÚNG KHÔNG?
Nó giật mình, vội xua tay:
- Không không, em tự làm.
Ông thầy cười khẩy, quay xuống lớp. Chết rồi, làm sao đây? Lớp này đây có thiếu người ghét nó. Kiểu gì cũng có đứa thưa cho xem.
Chợt nhỏ Phượng giơ tay lên, hớn hở nói:
-Thưa thầy, bạn Vy…
Chợt nhỏ thấy lạnh sống lưng, quay xuống bàn dưới, cả đôi mắt hằm hừm của Minh và hắn như muốn băm vằm nó từng mảnh. Con nhỏ nuốt nước bọt, lắp bắp nói:
- Bạn Vy…tự..tự làm thưa…thưa thầy!
Ông thầy quái chiêu khá bất ngờ liền gọi thêm mấy đứa nữa. Kết quả vẫn thế, đành thả tự do cho nó.
Được thả về, nó thấy khá hơn rồi. Nó hít thật sâu, ngừng lại vài phút nó thấy rất phiền khi cứ \”bám\” hai tên này mãi. Nó bèn nghĩ ra một kế hoạch tẩu thoát vào giờ ra chơi…
Tùng…tùng…tùng…
Nó đứng phắt dậy, chạy vọt xuống căn tin trước con mắt ngỡ ngàng của hắn và Minh.
Nó tìm một cái bàn rồi mua đồ ăn, uống và \”an phận\” ở đó đến khi vào lớp luôn.
- Chị Vy! Nguy rồi! Có đám người bặm trợn đến kéo anh Minh với anh Khang đi rồi.
Vừa nghe thấy thế, nó bỏ luôn cả lon coca đang uống dở.
- Hai người đó bị đám người đưa đi đâu???
- Anh Minh bị đưa ra sau trường, anh Khang bị kéo ra cổng rồi! – Ngân nói với giọng đầy sợ hãi.
- Sao lại như vậy? Long đâu?!
- Anh Long đi gọi giáo viên rồi.
Nó chạy vụt đi. Giờ phải đi đâu?! Sau trường hay cổng trường?! Sao hôm nay nó toàn phải lựa chọn vậy?! Rắc rối quá! Hắn và Minh đều có võ nhưng nhà hắn giàu có, quyền lực hơn Minh nên hắn chắc cũng không sao đâu… Thôi thì đến chỗ Minh vậy. Nó chạy thật nhanh ra sau trường.
Tới nơi rồi, nó thở hồng hộc. Nhưng sao chỉ có Minh? Còn đám người kia?
- Ông sao không Minh? Đám người kia đâu rồi?
- À…Tôi…tôi xử hết rồi?
Nó thở bảo đỡ lo được một phần. Nhưng…còn hắn nữa. Nó toan chạy đến chỗ hắn thì Minh níu tay nó lại.
- Bà đi đâu thế?
- Tôi phải đến chỗ Khang.
- Khang không sao đâu. Long vừa gọi rồi. Chúng ta vào lớp thôi. Sắp hết giờ rồi.
Nó chưa kịp nói gì thì Minh đã kéo nó lên lớp. Nhưng Minh nói hắn không sao mà, cũng đỡ lo. Nhưng…nó muốn đến tận nơi xem hắn có làm sao không. Lòng nó nóng như lửa đốt nhưng cũng đành theo Minh bước vào lớp. Nó để ý thấy Minh cứ cười mỉm suốt. Sao kì lạ vậy?
…:: 15 phút trước ::…
Hắn đang định đuổi theo nó thì Minh gọi hắn lại.
- Chuyện gì? – hắn hỏi giọng hơi bực.
- Cứ cạnh tranh như thế này phiền quá! Tôi có cách này giúp chúng ta biết trong lòng Vy có ai. Cậu muốn thử không? – Minh nói giọng hơi ngập ngừng bởi cậu chưa biết kết quả như thế nào.
Sau vài giây suy nghĩ, hắn gật đầu đồng ý.
Và thế là phép thử diễn ra…
Giờ thì nó đã chọn rồi…
Thời gian cứ thế trôi mà nó không xuất hiện. Tựa lưng vào tường, hắn thất vọng, hụt hẫng. Tiếng trống vang lên, hắn không còn hứng học nữa, chán nản, hắn bước đi trong nỗi buồn vô định…...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét