Tên tác phẩm: Anh Gã,Em Cưới Tên tác giả: Tuyệt tình nươngThể loại: sắc,hài,heTình trạng sáng tác: hoànRating: 18+Nguồn : tự sáng tác
Phịch cốp bốp… Âm thanh không ngừng vang lên, cánh cửa phòng vốn đã mục sẵn giờ phút này không cản được liền anh dũng ngã xuống ‘rầm’ một tiếng,bụi mờ bay lảng tảng, lớp bụi vừa mờ đi, từ bên ngoài một tiếng rống giận vang lên đánh động cả nhũng người hàng sớm còn say ngủ: “ Chung, Tử, Gia, cô còn chưa chịu thức???” , người trên giường bị tiếng rống sư tử đó làm kinh hải nhảy dựng lên ‘a’ một tiếng, cái giường nhỏ chỉ có chỗ 1 người nằm vì nhảy lên mà cô sáng sớm đã tiếp xúc thân mật với mặt đất lạnh thấu xương trong cái không khí lạnh của Đài Bắc. “cuối cùng cô cũng chịu tỉnh, cô lỗ tai cũng thật tốt nha, để tôi đập banh cái cửa mới chịu rời giường.” người phụ nữ mặc áo ấm đỏ mỏng, nhưng vẫn không che dấu được thân hình đồ sộ của bà ta, phải, bà ta chính là chủ nhà của cô a. “chị Hiền, mới sáng sớm chỉ có nhớ em cũng phải đợi em ngủ dậy rồi mới đến chứ, không cần rõ cửa em sớm dậy, chị xem, cả cửa cũng bị chị phá hư.” Chung Tử Gia vừa xoa xoa cái vai bị ngã mà có vài phần đau, không vui nói. “ai thèm nhớ cô, nếu không phải cô nợ tôi ba tháng tiền nhà chịu trả, tôi không cần cực khổ, sáng sớm mò đến cái ổ chuột này của cô.” Người phụ nữ đá đá cái ghế đã bị mọt ăn một chân, ngã xuống đất, căn phòng tồi tàn này đã được xây cất rất lâu, bà đem cho người thuê muốn lấy chút tiền, ai dè gặp ngay con nhỏ nghèo kiếp xác, thật đúng là xui xẻo. “chị Hiền, chị không phải nhỏ mọn vậy chứ, có ba tháng tiền nhà thôi mà, chị làm dữ như vậy làm sao em dám thiếu chị tháng nữa chứ.” Cô xoa xoa mái tóc gối bù chẳng khác nào tổ quạ của mình, đánh một cái ngáp tiếp tục trèo lên giường, trời thật sự rất lạnh nha. “cái gì?? Ngốc tử cô đừng chọc giận tôi.” người phụ nữ hét lớn làm Chung Tử Gia trên giường bịt tai lại, sợ bịch không kịp sẽ lủng màn nhỉ mất. “cô còn dám thiếu tháng sau? Tôi nói cho cô biết, hiện tại cho cô hai giờ, cô mà không có tiền đóng cho tôi thì cô, Chung Tử Gia, cô lập tức cuốn gối ra khỏi đây cho tôi, đã hiểu chưa hà?” bà gằng giọng, từ lâu đã không ưa con nhỏ này, hôm nay nhất định phải đuổi nó đi cho bằng được. “a, chị Hiền, khi nãy là em nói đùa, nói đùa thôi, chị đừng để bụng nha! Em nhất định trả 3 tháng tiền nhà cho chị, chị đừng đuổi em có được không, xin chị đó.” Nghe bị đuổi ra khỏi đây, Chung Tử Gia từ giường nhảy xuống bám vào tay người phụ nữ trung niên cầu xin, phải biết rằn, căn phòng này thật sự xuống cấp trầm trọng, nhưng cô chĩnh là ngay cả tiền phòng này cũng không có trả, lấy đâu tiền mướn phòng trọ khác chứ. “không có xin xỏ gì ở đây hết, tôi nói dọn đi chính là dọn đi, còn nếu cô không muốn dọn đi….cũng còn một cách khác?” người phụ nữ nhếch môi nói, Chung Tử Gia nuốt ực một ngụm nước bọt vào trong, chậm rãi hỏi “là cách gì?” “hè hè, cách đó chính là…..trả tiền nhà.hứ” nói xong không đợi cô nói thêm gì liền nhanh chóng biến mất, Chung Tử Gia giơ chỉ về hướng bà ta đi mà oán trách “Dạ Thẩm Hiền, uổng cho cái tên của ngươi, cuối cũng vẫn là tiền, là tiền, bà chắc chắn đánh thua mạt trược chứ gì? Tưởng tôi không biết sao? Heo mập, bà nhất định bị quả báo, hãy đợi mà coi.” Cô không tự chủ được bật cười, thời tiết lạnh như vậy, chỉ có 16 độ, lại đuổi cô ra đường, đây chính là muốn đòi mạng, độc ác, quá độc ác mà. ------------------ Hai tiếng sau, trên con phố đông người qua lại, xe cộ tấp nập, nhìn người người đều có người thân bên cạnh, vui vẻ đi ăn đi uống, hay ít nhất người ta cũng có cái áo ấm mà mặc, ai như cô, Chung Tử Gia ngẩng đầu trách trời “lão thiên gia a, tại sao ông nỡ đối xử với con như vậy, con ăn ở không tệ nha, ít nhất con chưa từng làm chuyện trái với lương tâm, tai sao ông lại cho con nghèo kiếp xác như vậy a.ặc ặc ặc” vừa than xong cô ôm cả người lại, ho sặc sụa mấy cái, trời ạ, có ai xui như cô không, sáng sớm bị đuổi ra khỏi phòng, rõ ràng cánh cửa bị bà ta phá hư lại bắt cô bồi thường, có tức không chứ, không có tiền trả liền bị gom quần áo, hiện tại chỉ than trách ông trời vài cái liền bị ho như vậy, có phải sao chổi núp đâu trên người cô không a. (ô_Ô chị đây là hít khí lạnh mà ho,ông trời có làm gì đâu a,đừng trách nữa,sẽ ko ho.hô hô). Cách đó không xa, một người mình vặn tây trang, ngồi trong nhà hàng cạnh cửa sổ, không xê xích mấy, tất cả nhũng lời góng giận kia đều nghe lọt, ai biểu y có thính giác nhạy hơn người bình thường, nâng ly cà phê nóng còn có hơi bay lên, từng ngụm, từng ngụm thưởng thức, biểu cảm trên gương mặt của cô rất bình thường, nhưng cái khác thường ở đây là cô không biết bây giờ ở ngoài trời lạnh như vậy, ai lại như cô ngửa mặt lên trời cho bị ho đến đỏ mặt như vậy chứ, môi anh khẽ cong lên, anh cười, như nhận ra điều gì anh khẽ sững người, hai năm,từ khi chuyện kia xảy ra anh chưa từng cười, mà hiện tại anh lại cười, cư nhiên lại cười vì một cô gái ngốc, anh là bị điên rồi sao? Hà Tiết Khương xoa nhẹ lên trán, có lẽ hai năm qua anh chỉ cố gắng đem công việc ôm vào người, có lẽ hai năm qua anh không có tiếp xúc với phụ nữ nên mới cười vì cô,aiz, có vẻ Khánh Chung nói đúng, anh nên mở lòng mình với phụ nữ lần nữa, nhưng, anh chính là sợ mình vì vậy mà tổn thương lần nữa. Chung Tử Gia hít cái mũi đã đỏ vì lạnh, cô ôm vai mình chạy nhanh vào một con hẻm nhỏ, ở bên ngoài thật lạnh, nếu tiếp tục ở đó, nhất định sẽ bị đóng thành nước đá, chọn một chỗ cô cho là khô gáo, cô ngồi xuống dựa người vào tường, ‘ọt ọt’ tiếng dạ dày cô đành trống rộn lên, Chung Tử Gia vô lực ôm chặt người lại, môi tái tím, khó khăn mở miệng “không cần kêu….có kêu cũng chẳng có gì cho mày ăn đâu, nhưng nếu có tao nhất định cho mày cả một cái chân heo, thoả thuận vậy đi, chịu không?” cô nhìn xuống bụng nói ‘ọt’ tiếng dạ dày lại phát ra, cô mĩm cười nói “mày lên tiếng tất là đồng ý, đa tạ nha, tao nhất định giữ đúng lời.” “ẳng ẳng” tiếng con chó con vang lên, Chung Tử Gia theo bản năng quay đầu lại, thấy một con chó lông vàng bị thương ở chân trái gần sọt rác, không ngừng kêu rên, cổun người một cái, kéo lê đôi chân lạnh cóng lại gần, ôm con chó nhỏ vào lòng, con chó được hơi ấm liền im lặng, chỉ có cặp mắt to tròn nhìn cô. “ai ui, mày thật may mắn, chân mày chỉ bị sưng thôi, không có gãy, không cần lo lắng.” cô đưa tay bóp nhẹ nhàng chỗ chân bị thương của nó, còn thổi khí cho nó, hôm nay cũng không phải xui lắm, ít nhất cô cũng có một người bạn à nha, nhìn nó ủi ủi cái đầu vào ngực mình cô mĩm cười nói: “không cần động, rất nhột.”ôm cái đầu nó ra cô vuốt ve gương mặt có vài vết thương của nó, chắc là bị mấy con chó hoang gây ra. “nè, mày có nhà để về không?” con chó rất hợp tác im lặng. “không có sao? Tao cũng không có, như vậy đi, mày với tao làm bạn đi,ít nhất tao sẽ không bỏ rơi mày, mày cũng sẽ như vậy an ủi tao, có phải rất tốt không?” cô nhìn con chó đang liếm liếm mặt mình nói. “quấu, quấu….quấu.” nhìn gương mặt dễ thương,mắt to tròn, lưỡi le ra như vui mùng của nó, Chung Tử Gia bật cười khanh khách, cô ôm chặt nó lại “oa, dễ thương quá a, tử kim, từ nay mày chính là tử kim,ôi tử kim dễ thương a” tử kim thích thú vẩy vẩy cái đuôi nhỏ, liếm liếm gương mặt lạnh như băng của cô. Một tiếng sau, cứ như vậy một người, một chó đi thẳng vào giấc mộng, nhưng tủe kim là chó khôn, nghe tiếng bước chân liền mở mắt trong người cô, nhìn người nam nhân trước mặt, tử kim muốn kêu lên nhưng người nam nhân kia ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “đừng làm ồn, ta không hại chủ mi, ta là muốn đưa cô ta về chỗ ta, nếu không cô ta nhất định không sống được, ngươi có muốn đi theo ta không?” Tử kim là chó hoang, rất nhạy cảm, nó nhìn được người này khônglàm hại nó, cũng sẽ không làm hại cô gái ngốc cùng nó nói chuyện cả buổi kia, tử kim kẽ gật đầu, im lặng gút người vào lòng cô nhắm mắt lại, ra hiệu cho người kia biết nó chấp nhận, dù nó có đánh giá sai nó nhất định sẽ liều cả mạng chó này để giúp cô. Anh có phần hơi ngạc nhiên nhìn con chó, nó có thể hiểu ý anh? Đúng là kì lạ, cả người lẫn chó đều kì lạ, ngày tháng sau này sẽ không sợ nhàm chán nữa. ----- “um” cảm nhận được hơi ấm, Chung Tử Gia khẽ mĩm cười,cô theo bản năng nắm những thứ xung quanh ôm lại,ấm, cô muốn ấm hơn nữa, thẳng khi tìm được một vị trí tốt cô lại mĩm cười thoả mãn chìm vào giấc ngủ, Chung Tử Gia nào biết, cô không những quấn hết mền lại còn tham lam chiếm dụng lòng ngực rắn chắc của anh, anh mở mắt nhìn người con gái to gan nằm trên cánh tay anh,anh có thói quen cởi trần khi ngủ,nhà lại bật điều hoà mái sưởi nên rất bình thường,nhưng hiện tại, ngực anh dán sát vào phần da thịt mềm mại của cô,một cổ nóng rực truyền trong ngực anh,giơg phút này anh thật sự thấy rất khát, nhìn bầu vú như ẩn như hiện trước ngực cô, anh lén nuốt xuống một ngụm nước bọt, trời ạ,cô ngủ sao lại không cảnh giác như vậy chứ,cảm thấy không chịu nổi,anh nhẹ nhàng nâng đầu cô cẩn thận đặt lại gối, nhẹ nhàng không pát ra tiếng động bước xuống nệm, đi nhanh vào phòng tắm,hiện tại nếu không tắm nước lạnh chỉ e cô nhất định bị anh ăn sạch,anh thở dài, anh là đem về thú vui hay đem về một mối đe doạ đến ‘em trai’ mình vậy nè. Anh quấn mỗi khăn tắm, ngồi trên nệm,nhìn cô gái nhỏ chẳng khác con sâu là mấy,cô lạnh đến nổi quấn chặt mền quanh người,anh vén mái tóc đang yên vị trên mặt cô ra,lộ ra khuôn mặt thanh tú,đôi mi dài,cái mũi thẳng nhỏ xinh,đôi môi mỏng giờ này không còn tím tái nữa mà trở nên hồng nhuận quyến rũ,đưa ngón tay nhè nhẹ phát hoạ lên gương mặt cô, anh mĩm cười,một cảm giác không biết tên len lõi vào lòng anh,anh không hiểu nổi,ản thân vì sao lúc ấy vừa thấy cô biến mất trong căn hẻm liền vội vã chạy theo, rồi lại núp sau bức tường quan sát cô,nhìn cô ủ rủ,nhìn cô vui vẻ cùng tử kim,lại tự an ủi chính mình,bất giác một suy nghĩ trong lòng anh trỗi lên ‘anh muốn bảo vệ cô gái này,muốn cho cô tất cả hạnh phúc của mình,muốn cô mãi bên cạnh mình.’ Và thế là anh đưa cô về nhà,chăm sóc cho cô,mặc dù thấy mọi chuyện hơi hoan đường nhưng thấy cô ngủ ngon như vậy,anh thấy tất cả những đều hoan đường đó thật ra không là dĩ cả,hay nói,nó là tất nhiên. “Quấu quấu quấu” tử kim không cách nào trào lên nệm, nó đứng ở dưới,hai tay bầu bấu vào ga niệm,người chủ này của nó cũng thật ham ngủ đi,liền như vậy ngủ đến trời tối cũng không dậy,có phải chết rồi không? “chết tiệt,im lặng đi,ta phải ngủ!” Chung Tử Gia oán trách giơ tay lấy cái gối trên đầu quăng xuống,con chó nào lại sủa um sùm như vậy kia chứ,thật muốn bịt miệng nó lại. Bị quăng chúng đầu,tử kim không những ngừng mà còn vừa sủa hăng hơn lại còn hai tay bấu bấu chặt,nó muốn trèo lên cắn chết cái người vô lương tâm kia,đã không chịu dậy còn muốn ám sát nó,đáng cắn “quấu quấu quấu..” “im miệng aaaa” Chung Tử Gia rốt cuộc bật dậy la lên, “đừng có sủa nữa,mày có biết ồn lắm không hả?còn sủa nữa tao nhất định làm thịt mày.” Tử kim cũng không yếu thế “quấu quấu” ngày càng hăng. “mày còn quấu một cái nữa tao nhất định…ơ,chuyện này,đây là chổ nào vậy” đang nói cô phát giác căn phòng này,không phải là phòng của cô,cả căn phòng sang trọng lấy màu xám làm chủ đạo,cửa sổ có kính kéo dài đến tận nền nhà,vải rèm là loại mắt tiền,có thể nói đủ cô đóng tiền nhà 3 tháng a,còn cái nệm này,Chung Tử Gia nhún nhún “thật êm nha,mềm mại như vậy,a,trời ạ,mình sao lại ăn mặc như thế này aaa,có ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?” Chung Tử Gia la lên khi thấy cả người cô chỉ có một cái áo sơ mi trắng che lấy,ngay cả đồ nội y cũng không có a,cô chỉ nhớ mình bị đuổi ra khỏi phòng,chẳng lẽ cô đi bán thân mà không biết sao a. “quấu quấu” tử kim âm thầm cảm khán,cô gái này nhất định không phải chủ nó,sao lại ngu ngốc như vậy a,ngày tháng sao này của nó sẽ ra sao đây,thật ảm đạm nha. “đúng rồi,tao nhớ mày là….là…là tên gì nhỉ?” Chung Tử Gia gãi gãi đầu suy nghĩ,cô nhớ mình thấy một con chó bị thương nên ôm lấy nó,còn đặt tên cho nó,mà tên gì nhỉ? “nó tên tử kim.” Một người tốt bụng nhắc nhở cô. “a,đúng rồi,mày là tử kim,là bạn tốt của tao a…aaaaaaaaaa…anh..anh là ai,biến thái a.” Chung Tử Gia thét lên,người đàn ông này là ai a,sao lại ở trong phòng này,còn biết tên con chó của cô,có phải là người ném cô ở đây không? “anh là ai? Sao lại ở đây? Còn nữa sao anh lại biết tên nó? Mau nói đi.” Cô có sợ hãi nhưng vẫn không ngăn được tính tò mò,nhìn người trước mặt,chỉ có thể nói,đẹp trai a. “được,tôi trả lời câu hỏi của cô,thứ nhất,tôi tên Hà Tiết Khương không phải tên biến thái,thứ hai đây là nhà của tôi,tôi dĩ nhiên sẽ ở đây,cuối cùng,tôi biết tên nó là vì tôi tình cờ nghe cô gọi,với những câu trả lời như vậy,cô đã hài lòng chưa?” “a...là anh đưa tôi về đây sao? Là anh thay đồ cho tôi sao?” cô ngượng ngùng hỏi, nhưng câu hỏi vừa thốt ra liền cảm thấy mình có thật dư ngốc nghếch, nếu anh ta không đưa cô về thì cô như thế nào lại ở đây được cơ chứ. Thấy biểu tình tự trách mình của cô, Hà Tiết Khương đưa tay vuốt nhẹ cằm biểu tình thích thú,anh nghĩ mình không cần trả lời câu hỏi của cô thì cô cũng biết câu trả lời,ngó thấy một mảng vai cô bị lộ ra,chân mài anh nhíu lại,cô gái này thật sự không biết trước mặt cô là một người đàn ông có nhu cầu sinh lý hay sao? Bất cẩn như vậy,muốn anh phạm tội sao,Hà Tiết Khương hắng nhẹ giọng “yên tâm,của cô phẳng như vậy không có gì đáng nhìn,cô hiện tại đi chính mình sủa soạn một chút, đồ thay tôi đã để sẳn,màu hồng là bàn chải của cô,chuẩn bị xong rồi thì xuống ăn sáng,nhanh một chút, tôi xuống đợi cô.”nói xong anh lâp tức đi nhanh xuống lầu dưới,anh không chắc ở thêm chút nữa có cầm cự được không,anh muốn giữ cô ở bên cạnh nhưng không muốn làm cô sợ hãi,trước phải nhịn đã. Bóng lưng biến mất trước cửa,Chung Tử Gia vẫn còn thật nhiều điều muốn biết,nhưng anh nói đúng,cô không muốn ở trọng tình trạng này mà hỏi anh,nhưng anh có cần nói thẳng như vậy không,cô cũng có chút đồi núi chứ bộ,nhưng cô không muốn đôi co với anh,hơn nữa tên này biến thái như vậy ai biết hắn sẽ nói gì nữa a,trông hắn thật sự hoàn hảo từ gương mặt đến vóc dáng nhưng dù cô có háo sắc cũng không thể làm anh sợmà bị tống ra khỏi cửa được,bây giờ ra ngoài chính là chết a. 30 phút sau, Chung Tử Gia đã xuống tới,cô vui vẻ hối lỗi “xin lỗi,để anh đợi lâu.” Ngồi vào ghế mà không cần anh lên tiếng mời,rất tự nhiên nói “sao anh không ăn,nếu anh không ăn tôi sẽ ăn hết đó, tôi qur thật rất đói nha!”. Hà Tiết Khương từ lúc cô bước xuống đã không cách nào dời đi cặp mắt trên người cô,Chung Tử Gia không nghĩ tới sau khi tắm rửa sạch sẽ lại thanh tú, diễm lệ như vậy,trog chiếc đầm xoè màu hồng phấn giúp tôn lên làn da trắng mịn của cô,cổ hở vai lại toát nên nét quyến rủ,mùi sữa tắm LUX hương hoa hồng thật sự biến cô thành một nàng công chúa đủ làm trái tim anh rộn nhịp. “nè, anh có nghe tôi nói gì không vậy? này,tôi nói anh đó, anh bị làm sao vậy hả?” đối mặt với ánh mắt nồng nàn của Hà Tiết Khương, cô chỉ cảm thấy lúng túng vài phần còn phần lớn là bực mình,nhìn như vậy dù có là người phàm ăn (người ăn nhiều) cũng ăn không vô chứ đừng nói là cô. “hự” Hà Tiết Khương nhận ra sự thất thố của mình,anh hự một tiếng cho qua,anh quay mặt đi chỗ khác nói “xin lỗi,…cô đói rồi mau ăn đi,không cần nhìn tôi như vậy,tôi thừa biết mình đẹp trai,nhưng không nghĩ cô đói lâu vậy mà thức ăn vẫn không hấp dẫn được cô.” Anh không nhịn được lên tiếng chăm chọc,nhìn gương mặt phụng ra gì giận của cô là lòng anh càng hứng thú tìm hiểu về cô hơn. “anh….ai thèm nhìn anh chứ? Đừng tự tin như vậy được không? Tôi đói sắp chết rồi,nếu anh không ăn thì tôi ăn, lúc ấy đừng nói tôi dành hết thức ăn của anh đó,là tại anh chậm chạp thôi.” Nói xong liền liên đũa rắp thức ăn,đã hai ngày cô chưa ăn,đừng nói thức ăn không dụ dỗ được cô,từ lúc nhìn thấy mấy món thịnh soạn trên bàn cô đã không ngừng nhủ ‘được ăn một bữa no nê như thế này có là ma cũng được a.’ nhưng cô có không biết phép tắc thì cũng có chừng mực, cũng hiểu người ta chưa ăn,thì chưa thể đến lượt cô ăn,cô biết mình cũng dễ nhìn nhưng tên này nhìn cô chằm chằm như vậy làm gì? Muốn nghẹn chết cô sao? Nhìn Chung Tử Gia chiến đấu với món ăn mình làm hăng say như vậy,lòng Hà Tiết Khương có chút ngọt ngào,anh giọng dịu dàng nói “cô thích ăn như vậy,sao này tôi thường xuyên nấu cho cô ăn.” Cả đời tôi đều sẽ vì cô mà xuống bếp,Hà Tiết Khương dừng đũa,anh sao lại có xuy nghĩ này,như vậy chẳng khác nào muốn làm người chồng mẫu mực thương yêu vợ,nhưng rõ là anh chưa muốn cô đến mức phải cưới cô,không xong,anh nhất định tối nay đi ra ngoài tìm phụ nữ mới được,chắc tại lâu quá chưa gần phụ nữ thôi. “anh đơ người ra đó làm gì? Bị bệnh thì đi biện viện đi,tôi không biết chữa bệnh đâu.” Chung Tử Gia nuốt xuống miếng thịt bò, tốt bụng nhắc nhỡ,cô chưa bao giờ chăm sóc người bệnh,cũng không muốn đâu. Nhìn Chung Tử Gia bị dính dầu trên môi,anh cảm giác có chỗ nào đó đang tỉnh dậy,nhìn vào đôi môi hồng nhuận nay dính dầu càng thêm bóng mượt mê người,theo bản năng nuốt ngụm nước bọt đang trào lên,Hà Tiết Khương tay nắm chặt thìa,anh cắn răng nghĩ ‘Hà Tiết Khương,mày phải nhịn, bình tĩnh,bình tĩnh lại nào,mày không thể có hứng thú với người như cô ta được,vừa hung dữ vừa không biết ăn nói,không chút phép tắc lại thật tuỳ tiện,căn bản không cùng loại người.” “rầm” Hà Tiết Khương bật dậy đột ngột,cái ghế bị lệch qua một bên,cô nhìn anh không nhịn được hỏi “nè,anh có cần xúc động dậy không,chỉ ăn của anh có một bữa,tôi sau này có tiền nhất định trả lại cho anh,không cần tức giận đập bàn như vậy,nhỏ mọn.” “Chung. Tử. Gia, cô…..” Hà Tiết Khương quát lên, không hiểu sao khi nghe cô muốn rời khỏi, trong lòng như có lửa nóng dâng lên, nhưng nhìn biểu tình có sợ hãi có lo lắng, dù chỉ là rất nhỏ trong đôi mắt cô, cô lo lắng cho anh sao? Anh có thể nghĩ như vậy không? Hà Tiết Khương liền nén lại cơn giận, giọng nói cũng trở nên bình thường hơn “xin lỗi, tôi không cố ý la cô.” Anh đi lại giá lấy áo khoác mặc vào, trước khi đi anh nhìn không nhìn lại cô nói: “tôi hiện tại ra ngoài cô từ từ mà ăn, muốn ăn thêm, trong tủ lạnh có đồ hộp, làm nóng là có thể ăn được, cũng không cần chờ cửa, tôi đêm nay không về.” nói xong lập tức đóng cửa lại, căn phòng yên ắng, Chung Tử Gia lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, quát lên “Hà Tiết Khương, có phải anh bị khùng không? Như không gọi tên tôi lớn như vậy làm gì? Muốn hù chết người sao? Muốn ra ngoài thì ra ngoài đi, ai cảng anh chứ! Đáng ghét, làm ăn mất cả ngon.” Chung Tử Gia không biết gì sao anh giận mà cũng không muốn biết, cô chỉ cần ăn no là được, Haiz, đây gọi là biết điều, sống dứơi mái nhà người ta, người ta tức giận cũng không đến lượt mình xen vào, nhưng tên này không biết có bệnh không? Làm hại khi nãy cô lo mình có phải chưa ăn nó đã bị đuổi đi, vậy rất thảm đó, ít nhất bây giờ cứ ăn cho no cái đã, đến khi bị đuổi đi cũng vẫn mạnh khoẻ mà đi, nghĩ như vậy nên cả bàn ăn chỉ trong chốc lát liền không còn một dấu vết của thức ăn sót lại. Đi ra khỏi nhà, Hà Tiết Khương láy xe đến quán bar thường ngày, chọn chỗ ngồi trong góc tối, liên tiếp uống đến ba chai, bên ngoài ồn ào huyên nào vẫn không giúp anh thoải mái hơn, anh rất giận, thật sự rất tức giận, cái cô gái đó vì sao không biết điều như vậy, mới đến chưa được một ngày đã đòi đi, nhà anh có gì không tốt sao? Đó chẳng phải căn nhà sang trọng nhất, nhưng anh rất tự tin nó là căn nhà không thiếu một cái gì, cũng không thiếu phần sang trọng, như thế nào lại không khiến cô thích thú chứ, cô chẳng phải không còn nhà để về sao? Rời khỏi đó cô sẽ sống ở đâu chứ? Vào tay người đàn ông khác sao? Vậy thì đừng hòng, anh nhất định giết chết gã đó, Hà Tiết Khương một chai lại một chai uống cạn. “A, lão đại, anh không nên uống như vậy, sẽ rất dễ say nha!” Mã Khánh Chung nhanh tay giựt lấy chai rượu trong tay Hà Tiết Khương, nhỏ giọng nói,mang theo vài phần lo lắng. Mã Khánh Chung đang cùng bạn gái nhảy nhót liền ngó thấy lão đại, không nghĩ tới lão đại phong tình vạn chủng lại một mình trong góc uống rượu, còn uống như không muốn sống nữa, ruốt cuộc lão đại bị làm sao đây. “Khánh Chung, cậu mau trả rượu lại cho tôi, nhanh lên.” Hà Tiết Khương đưa tay muốn đoạt lại nhưng Mã Khãnh Chung không cho. “lão đại, anh cũng biết đây là rượu, như thế nào lại uống như nước kia chứ! Anh chẳng lẽ khát như vậy sao?” Mã Khánh Chung trong công ty là cấp dưới của Hà Tiết Khương, nhưng cũng là người cấp dưới có gan nhất dám cùng Hà Tiết Khương đôi co. “Mã Khánh Chung, hôm nay tôi không có tâm tình cùng cậu cải nhau, mau trả rượu lại cho tôi.” “lão đại, có phải ai chọc giận anh không? Anh nói đi, đàn em dù có lên núi đao xuống trảo dầu cũng nguyện giúp anh.” Mã Khánh Chung đặt chai rượu xuống bàn, tuyên bố nói. Giúp gì được chứ? Chẳng lẽ kêu Khánh Chung kề dao vào cổ cô, ép cô nói cô muốn ở lại, muốn bên cạnh anh mãi mãi sao? Nhưng dù có, chỉ sợ Chung Tử Gia vô tình, vô cảm đó cũng sẽ không quan tâm,dù thời gian tiếp xúc của anh và cô là vô cũng ngắn ngủi, nhưng anh có thể nói đã hoàn toàn thấu hiểu người con gái lần đầu gặp, đã khiến tim anh đập mạnh này. “lão đại, anh…có phải là gì phụ nữ mà phiền não không?” Mã Khánh Chung cũng coi là hiểu biết, lão đại ngày thường hoà đòng vui vẻ,hầu như không có chuyện gì làm khó anh trừ chuyện tình cảm, nhất định là do người phụ nữ gây ra. “Khánh Chung, như vậy mà cũng bị cậu đoán trúng, người làm lão đại này có phải vô dụng lắm không?” Hà Tiết Khương ảo nảo nói. “không phải vô dụng, mọi người dù cứng rắn mấy,một khi dính vào chuyện tình cảm cũng sẽ không có lí trí thôi.” Mã Khánh Chung có tình có lí nói, có phải hay không lão đại lại gì chuyện hai năm trước mà ưu sầu, chẳng lẽ đã gặp nhau rồi sao? Người phụ nữ kia lại làm ra chuyện gì tổn thương lão đại đây. “cậu nói nghe hay như hát vậy, không đi đóng tuồng thật lãng phí tài năng, hay ngày mai tôi cắt chức cho cậu vậy.” Hà Tiết Khương mĩa mai nói. “ấy, không nên,sẽ chết đói cả nhà em mất. Đúng rồi lão đại, anh còn chưa nói chuyện gì khiến anh một mình uống rượu giải sầu kia chứ?” Mã Khánh Chung rất khéo léo chuyển đề tài, lão đại nói thì không giỡn được a, cả nhà anh còn trông cậy vào tiền lương của anh để sống nha. Trầm mặt một chút Hà Tiết Khương ngẩng đầu nhìn Khánh Chung hỏi “tôi hỏi cậu, nếu muốn giữ chân một người con gái thì phải làm như thế nào?”. “đơn giản một cưới, hai sanh con như vậy là đảm bảo nhất.” chuyện đơn giản như vậy lão đại còn cần hỏi sao? “kết hôn? Cục cưng?” Hà Tiết Khương đưa tay vuốt ly rượu vang, nếu cô thành vợ anh, nhà anh cũng sẽ là nhà cô, cô cũng sẽ không rời nhà mà đi,mà nếu có cục cưng, với bản tính gà mà bảo vệ gà con như cô càng không thể rời đi “hay, ý hay, như vậy cô ấy sẽ không đi nữa, Khánh Chung, ngày mai cậu lên bộ phận nhân sự chờ thăng chức đi,tôi về trước, đêm nay cám ơn cậu, cám ơn nhiều.” Hà Tiết Khương vui vẻ nắm tay Mã Khánh Chung,sau bước ra về. “C…chuyện gì vậy? lão đại,đừng nói là anh…anh muốn kết hôn với Bạch Vân?” Mã Khánh Chung có thế nào cũng không ngừng lắc đầu, tình yêu lão đại dành cho Bạch Vân, anh là người hiểu rõ, càng rõ hơn Bạch Vân như thế nào tổn thương đến lão đại, tổn thương hai năm qua lão đại mới quên được,bây giờ lão đại như thế nào lại muốn cũng cô ta nối lại chuyện xưa,anh nhất định không thể nhìn lão đại chịu tổn thương,hôn lễ này nhất định không nên cử hành. “tử kim, mày nghĩ có khi nào anh ta đuổi chúng ta đi không?vừa rồi tao thật sựu chọc giận anh ta sao mày nói thử xem? Hửm, như thế nào lại không nói? Đừng nói tao chọc giận cả mày nghe? Tao thực sự không có.” Chung Tử Gia ngồi trên sôpha phòng khách vừa xem tivi vừa vuốt ve tử kim trong lòng, đem thắc mắc đặt lên người nó. Tử kim đem cặp mắt đầy oán trách nhìn cô, còn nói không chọc giận nó, tử kim nó là chó không phải người, bảo nó nói chẳng khác nào nói nó so với loài vẹt cũng không bằng, còn không khiến nó tức giận sao? Cô gái ngốc nghếch này thực không có não mà,tử kim không thèm để ý cô một lúc duỗi cả bốn chân ra rồi nhắm mắt lại ngủ,cứ để cô ngốc này tự mình suy nghĩ đi, nó bây giờ sẽ bay đến thế giới của xúc xích ô ô. Nhìn tử kim ngủ trong lòng, Chung Tử Gia thở dài,cô tự hỏi có phải cả nó cũng chê cô ngốc không? Còn bỏ ngoài tai lời cô nói, đúng thực là chảnh chó mà. (chó mà còn chảnh chó haha ) “ Sau đây là tin tức mới nhất : Hoách Hiểu Minh đã công bố tháng tư anh sẽ cùng vị hôn thê Trương Lạc Nhạn kết hôn, hôn lễ sẽ được cử hành ở nhà hàng CHERYSRAT của Pháp,kế đến là thông tin…” “oa, thần tượng của mình kết hôn, oa,thật đau lòng nha! Kết hôn?” Chung Tử Gia hét lên, nếu cô cùng Hà Tiết Khương kết hôn, cô sẽ không cần ra ngoài tự sinh tự diệt nữa, căn nhà sang trọng này sẽ là của cô, nếu có ly hôn, một nữa gia tài cũng sẽ là của cô, còn sợ gì không có ăn nữa…wa, cô thật sự rất thông minh nha, cô thấy khâm phục bản thân vô cùng a. “nhưng…làm sao để Hà Tiết Khương đồng ý gã cho mình đây?” Chung Tử Gia cắn móng tay suy nghĩ, bị cô hét lên tỉnh giấc,tử kim liền nghe đến cô nói muốn Hà Tiết Khương gã cho cô,tử kim muốn nghẹn cổ mà chết,cô gái này thật không biết xấu hổ nha,dù tuổi đời không cao nhưng nó cũng đã thấy là nữ gã nam, ai lại nam gã nữ như cô không? Lắc đầu bó toàn thân với chủ nhân thông mình nhất vũ trụ, tử kim que quẩy cái đuôi đi xuống bếp ngủ,ở lâu sợ sẽ bị lây bệnh ngốc của cô mất. “a” Chung Tử Gia vỗ tay một cái,gương mặt sáng rỡ “mình nghĩ ra rồi, mình chỉ cần cầu hôn anh ta là được,trời ạ,mình thật sự quá thông minh mà.” Kéo theo một tràn cười tự đắc,Chung Tử Gia thông suốt liền tắt tivi lên lầu ngủ,cô thấy có hai phòng nữa trên lầu nhưng cô không muốn bị coi là lục lọi,lỡ vào nhầm phòng ngủ của anh ta thì thật sự sẽ bị đuổi đi, cô vừa mới có ý tưởng hay,không thể bị huỷ được,hơn nữa phòng của tên bệnh hoạn kia nhất định cũng không có gì tốt đẹp,vẫn là phòng này tốt hơn,cái nệm dày mềm mại trên giường thật dễ chịu không nói nên lời,nhà giàu có khác nha,thay áo ngủ ra,cô có chút không hiểu,Hà Tiết Khương rõ ràng là nam sao lại có đồ nữ trong nhà,còn là đồ hiệu nhưng cũng may là cô mặc vừa,Chung Tử Gia cẩn thận khoá cửa,ai nói cô ngốc chứ cô thật rất thông minh nha,coi hắn có về cũng không vào được,cô đi đến bàn lấy cuốn sổ nhỏ ghi chú lại ‘kế hoạch cầu hôn Hà Tiết Khương’ cô viết viết, “cuối cùng cũng xong,hì,Chung Tử Gia mày nhất định sẽ làm được hà hà.” Xé giấy ra cô nhét nó dưới đèn ngủ, “nếu để hắn biết sẽ rất mất mặt,phải cất kĩ mới được” xong xuôi mọi việc cô đi lại cửa kiểm tra lần nữa rồi mới yên tâm đi ngủ. Chung Tử Gia ơi là Chung Tử Gia, thật tội cho cô,gần 12 giờ Hà Tiết Khương trở về liền sang phòng bên tắm rửa,rồi qua phòng cô ‘cô gái này khoá cửa trong,hừm,cũng không ngốc lắm’ anh nhếch môi cười, nhưng cô cũng đừng quên đây là nhà anh,đem chìa khoá mở cửa,Hà Tiết Khương nhẹ nhàng trèo lên giường cô,chống tay đỡ đầu,anh chăm chú nhìn ngắm cô gái nhỏ,gương mặt thánh thiện khi ngủ của cô thật đáng yêu,nhẹ nhàng phát thảo bờ môi của cô,mềm mại,ấm áp,nơi ấy không thốt ra lời nói vô tình liền đáng yêu như vậy,đặt nhẹ lên môi cô nụ hôn, Hà Tiết Khương có chút nóng nảy muốn công phá vào trong nhưng bây giờ chưa phải lúc,sớm muộn gì cô cũng là của anh,không có gì phải gấp,ôm cô vào lòng anh dần hcìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau,trời trong xanh gió mát,thỉnh thoáng nghe loáng thoáng tiếng người giao báo rao lên bản tin nóng hỏi trong ngày,Chung Tử Gia chựt nhớ đến bản tin đêm qua,’kết hôn’ cô mở mắt ra liền đập vào mắt là hình ảnh một nam nhân tuấn tú,trang nhã đang phóng đại trước mặt cô “aaaaaa….aaaa” cô la lên rồi bật khỏi vòng tay anh,mất người trong tay,Hà Tiết Khương cũng tĩnh giấc,anh gãi gãi mãi tóc sơ rối nhìn nét mặt bấn loạn kinh ngạc của cô,trong lòng không khỏi có chút đau lòng,anh làm cô sợ sao? “a..anh tại sao lại ở trên giường của tôi, còn,,,còn như vậy trần như vậy…như vậy ôm tôi?” Chung Tử Gia khó khăn nói hết câu,cô nhớ mình đã khoá cửa nha,làm thế nào mà hắn vào đây được. “anh có chìa khoá,mở cửa là có thể vô được.” anh trả lời thắc mắc trong lòng cô. “nhưng…nhưng anh sao lại ngủ trên giường kia…kia chứ.” “không có luật nào quy định anh không được phép ngủ trên giường mình,không cần lo,anh không có làm gì em,có điều” sao này anh không đảm bảo. “ờ…”Chung Tử Gia thấy nhẹ nhỏm đúng là cô vẫn mặc đồ ngủ tối qua,than thể cũng không có gì bất thường,nhưng cô nhớ ra,cô muốn anh gã cho cô,bay giờ chẳng phải rất thích hợp sao,anh cùng cô trên giường,như vậy cô có thể ép anh gã cho cô rồi,nhất định là ông trời giúp cô a. “em cười như vậy,muốn quyến rũ anh sao?” Hà Tiết Khương gối tay dưới đầu nghiên người nhìn cô,có gì mà cô lại cười như vậy kia chứ,không phải muốn anh bồi thường thiệt hai đi,ánh mắt Hà Tiết Khương thoáng chút bi thương,nhưng rất nhanh biến mất,cũng được,anh dù sao cũng muốn giữ cô lại,tiền bạc không thành vấn đề,vốn dĩ cũng không mong cô khác những cô gái yêu tiền khác. “Hà Tiết Khương, tôi và anh…hai chúng ta…chúng ta…đã cũng nhau…trên giường…vậy nên..nên” cô đã hạ quyết tâm nhưng cũng không tranh khoit lời nghẹn trong họng,trời ạ,cô chưa có mối tình dắt vai nào mà giờ lại đi cầu hôn người ta,thật khó nói a. Nhìn cô khó mở lời,nhưng lời nói lại không khác với suy nghĩ của mình,Hà Tiết Khương giọng có lạnh lùng,đứng dậy nói : “không cần nói,tôi hiểu rồi,em muốn bao nhiêu cứ nói ra,tôi nhất định làm hài lòng em.” “anh hiểu sao,vậy tốt quá,tôi không cần nói ra mấy lời xấu hổ đó,vậy anh thấy thế nào?” Chung Tử Gia vui vẻ đi lại gần anh hỏi,người này đúng là thông minh,cô chưa nói đã biết a. Anh mở ngăn tủ cạnh giường lấy ra một cuốn sổ nhỏ dài,xé ra một trang,kí tên lên giấy rồi quảng trên giường “muốn viết bao nhiêu thì tuỳ em, tôi có cuộc hợp,tôi đi đây.” Từ đầu đến cuối cô không hiểu ý anh,nhưng mắt thấy anh chuẩn bị ra khỏi phòng thì chạy đến nắm lấy tay anh,Hà Tiết Khương lạnh lùng hất cô ra,ngã xuống thảm,ôm tay đau cô nhìn anh nhưng anh đã không còn trong phòng,Chung Tử Gia tức giận hét lên “anh nổi khùng cái gì chứ? Không chịu gã cho tôi thì thôi,có cần làm giữ như vậy không chứ? Đồ keo kiệt,nhỏ mọn,đồ bệnh hoạn,khôg đồng ý thì thôi,tưởng ta đây muốn cưới ngươi sau,hừm,có cho ta cũng không thèm.” Nhưng cô không hiểu cảm giác khó chịu trong ngực này là sao,cô cũng không biết tại sao lại sợ hắn bỏ đi,không hiểu bản thân tại sao lại nắm lấy tay hắn,cô chỉ nhớ lúc hắn lạnh lùng cô có cảm giác như muốn khóc,lúc hắn xô cô rồi bỏ đi,tim lại khẽ đau,ô,mặt Chung Tử Gia trắng bệch,cô lúc ày mới phát hiện,chẳng lẽ, chẳng lẽ……cô bị bệnh tim sao?có chết không đây? Bây giờ chọc giận hắn nhà cũng sắp không ở được thì lấy đâu tiền khám bệnh tim kia chứ. “các cậu làm như vậy là sao? Báo cáo thiếu sót,chỉ tiêu không vượt lên bao nhiêu,nhân viên lại không có kinh nghiệm,đây là cuộc hợp gì chứ? Lâp tức trở về làm lại toàn bộ cho tôi,ngày mai không có thì chuẩn bị về nhà ngủ đi,hừ.” Hà Tiết Khương nói xong lạnh lùng bỏ đi,chết tiệt,cô gái kia không ngở làm hắn nổi giận hơn cả ngày cũng không giảm,rõ ràng như những gì đã biết thì anh đã chuẩn bị đối mặt nhưng khi cô nhắc đến vẫn không cách nào ép mình không tức giận được. Nhìn tổng giám đốc đi khỏi phòng hợp,Tiểu Kí khiều tay Mã Khánh Chung “Khánh Chung,cậu nghĩ ai chọc lão đại giận đến như vậy? hại chúng ta toàn bộ bị đì công,tôi nhất định dẫm chết hắn,trả thù cho lão đại.” Mã Khãnh Chung nhìn Tiểu Kì tốt bụng nói “cậu? thôi đi,người đó lão đại chúng ta cũng không trị được,cậu trị được sao?”cậu dám đụng vào nhất định không xong với lão đại đâu,Bạch Vân cũng thật quá đáng,loã đại đã tha thứ như thế nào lại chọc giận hắn,làm người trong công ty một phen hoảng sợ như vậy. Tiểu Kì gật nhẹ đầu,cũng phải,người lão đại không trị được nhất định rất lợi hại,Tiểu Kì hắn nhất định không phải đối thủ,ngó thấy Mã Khánh Chung trầm tư,Tiểu Kì lên tiếng hỏi: “Khánh Chung,cậu đang suy nghĩ gì?” Người này sao lại tò mò như vậy? hùm, “tôi là đang suy nghĩ làm sao viết lại báo cáo cho lão đại đây,cả nhà tôi còn chờ tôi mang tiền về,không thể mất việc được.” nói xong không đợi hỏi thêm liền đi khỏi phòng hợp,Tiểu Kì ở phía sau không ngừng hỏi “nè,tôi thực sự rất tò mò không biết ai cao tay như vậy chọc lão đại chúng ta tức giận,thật sự muốn gặp mặt học hỏi a.” “Khánh Chung,không cần bơ tôi như vậy được không?” Tiểu Kí cùng Khánh Chung xuống thang máy. “Khánh Chung,cậu có biết người đó là ai không?” Tiểu Kí cùng Khánh Chung đi qua bộ phận thiết kế. “Khánh Chung,ta đi uống cà phê đi,tôi biết một quán mới mở cũng ngon lắm.” Tiểu Kí và Khánh Chung đến đại sảnh phòng khách. “nè,Mã Khánh Chung,cậu thiệt không quan tâm tôi sao? Tôi sẽ ..ui đau quá,cậu sao lại dừng lại vậy?” lờii còn chưa nói hết,Tiểu Kí đã thấy đứng trước mặt họ là một phụ nữ xinh đẹp,váy đỏ hở vai đầy quyến rủ với ba vòng chuẩn không cần chỉnh,thật là đại mĩ nhân. Người kia thấy họ liền đi lại,ôm chằm lấy Khánh Chung nói “Khánh Chung,hai năm không gặp,cậu thật sự đẹp trai hẳn lên,có phải tôi sắp được uống rượu mừng rồi không?” lúc trước dù sao cũng là đàn chị lớp trên của Khánh Chung,cũng một thời gian tên này gọi cô là đại tỷ nên cô rất tự nhiên nói chuyện,trêu chọc hắn một chút. “Bạch Vân,hai năm không gặp miệng lưỡi cô càng ngày càng dẽo nha,nhưng thứ lỗi cho tôi,rượu mừng cô không thể uống,tôi không dám tiếp đón cô trong bữa tiệc nhỏ bé,thưa phu nhân.” Khánh Chung nhạt nhẽo nói như chưa từng quen biết,người phụ nữ này anh cảm thấy kinh tởm. “này,cậu-sao lại nói với cô ấy như vậy?” Tiểu Kí có thể chấp nhận mình bị bơ đi,nhưng Khánh Chung sao lai cư xử lạnh nhạt như vậy,cứ như trước đó cô ta đã lấy hết tài sản của hắn vậy. “Khánh Chung,tôi có nổi khổ riêng,cậu không hiểu được đâu.” Bạch Vân trầm mặt nghẹn ngào nói,cô thật sự có nổi khổ mà. “nổi khổ riêng? Hai năm trước tôi thực sự đã lãnh giáo qua,thưa phu nhân.” Nói xong anh lại nhớ đến lão đại muốn cùng Bạch Vân tình cũ nối lại,không muốn làm khó lão đại,Mã Khánh Chung xuống giọng nói: “thôi bỏ đi,cũng là chuyện của quá khứ,chỉ mong cô hiện tại bù đắp cho lão đại,đừng chọc giận anh ấy nữa,hôn lễ của hai người tôi nhất định đến dự,tạm biệt.” Thấy Khánh Chung đi,Tiểu Kí vẫn nhìn Bạch Vân,giọng nói tràn đầy ngưỡng mộ “thì ra cô là người cao tay đó,chọc lão đại giận như vậy,lần sao nhất định đến thỉnh giáo cô,hẹn gặp lại.” nói xong cũng chạy theo Khánh Chung ra xe.Bạch Vân chân mài nhíu lại,hôn lễ? tức giận? chuyện này là sao? Cô về nước hai tuần nhưng chưa gặp Hà Tiết Khương lần nào,sao lại có thể làm anh ta tức giận được chứ? Chẳng lẽ là cô gái khác? Không,không thể nào,cô rất tin tưởng tình yêu Hà Tiết Khương dành cho cô là không gì thay đổi,cô cũng chỉ đi có hai năm,anh không có khả năng yêu người khác,có đánh chết cô cũng không tin đâu.Nhất định là anh biết cô đã về,tin bá tước Jin mất chắc chắn anh đã biết nên âm thầm chuẩn bị hôn lễ cho hai người, anh vẫn như xưa thật không có gì thay đổi luôn tự thích quyết định mọi chuyện,nhưng cô rất hạnh phúc. Trong phòng làm việc,Hà Tiết Khương không ngừng vùi đầu vào công việc,anh không muốn bị cô chọc tức mà làm chậm tiến độ làm việc của mình,nhưng trong đầu lúc nào cũng hiện lên nụ cười của cô,gương mặt của cô,giọng nói vô tình của cô,có phải hắn bị điên rồi không? Cái cô gái đầy khuyết điểm đó có chỗ nào tốt để hắn yêu,tại sao không cách nào ném cô ra khỏi suy nghĩ của anh. Quăng cây viết xuống bàn,Hà Tiết Khương ngã lưng dựa vào ghế,tay gác lên mắt,lúc này yên tĩnh một chút có lẽ sẽ tốt hơn.Nhưng anh vừa định thần thì điện thoại bàn reo lên,miễn cưỡng nhẫn nút anh hỏi luôn “có chuyện gì?” “lão đại,có người phụ nữ muốn gặp anh.” Giọng thư kí vang lên. “phụ nữ?” chẳng lẽ Chung Tử Gia đến đòi thêm tiền? không thể,cô không biết gì ngoài tên anh,hơn nữa với chỉ số thông minh dưới mức bình thường như cô càng không có khả năng điều tra anh,bỏ đi tất cả nghi vấn không có khả năng đó Hà Tiết Khương cầm điện thoại lên “là ai muốn gặp tôi?” “a, cô làm gì vậy?” người thư kí lo lắng nói lớn,Hà Tiết Khương nhíu mày, “ở đó có chuyện gì?”ngay lúc này một giọng nữ vang lên “Tiết Khương,là em,Bạch Vân.” Hà Tiết Khương chân mài càng nhíu chặt,người phụ nữ này gì tiền tài địa vị bỏ anh,trà đạp lên tình yêu của anh,nay lại còn mặt múi đến gặp anh? “tôi rất bận,cô về đi và đừng bao giờ đến nữa,nhờ cô chuyển máy cho thư kí của tôi.” Anh giọng không đổi nói,nhưng nghe sao vẫn không tránh khỏi lạnh nhạt,anh cư xử như vậy là sao? Hay chuyện cô sáng nay đi ăn với giám đốc Seo bị anh biết,anh đang ghen? Có lẽ vậy,Bạch Vân mĩm cười,chiều theo anh ấy một chút vậy. “được,em về,nhưng tối nay 7 giờ anh phải đến khách sạn Vĩnh Lợi tìm em,số phòng của em là” cô chưa nói xong đã bị anh chặn ngang “Bạch phu nhân,tôi nghĩ cô đã hiểu lầm,tôi không muốn gặp mặt cô,càng không muốn cùng cô ở chung một chỗ,cô nghe không hiểu sao?” Sắc mặt Bạch Vân đại biến,anh không phải ghen? Là anh chán ghét cô thật sao? Vậy chuyện kết hôn… “Hà Tiết Khương.em không đùa nữa,anh lập tức ra gặp mặt em,nếu không,…nếu không anh liền tham dự hôn lễ một mình,anh hiểu không?” nếu Hà Tiết Khương không ra gặp cô,cô nhất định quay lại Anh quốc,hôn lễ không có cô dâu,coi anh làm sao mất mặt. Nhưng những lời này qua tai Hà Tiết Khương chính là ý,hôn lễ mà anh nói với Mã Khánh Sinh đã bị cô biết,hơn nữa còn muốn gây bất lợi cho Chung Tử Gia,,nghĩ đến cô gái nhỏ nhắn ăn nói mạnh miệng kia,trong lòng anh đánh mạnh,Hà Tiết Khương lập tức từ ghế đi vội lại chỗ Bạch Vân,anh ngàn vạn lần dù có trả giá gì cũng phải bảo vệ Chung Tử Gia. Thấy anh đến,Bạch Vân gác điện thoại,anh đúng là còn rất yêu cô,chỉ hù một chút liền tới,thật muốn ngã vào vòng tay anh,cô mĩm cười với anh nhưng nụ cười chợt cứng lại đối diện với ánh mắt giận dữ như muốn giết người của anh,Bạch Vân có chút sửng sốt nhưng rồi trong lòng liền ngọt ngào lại,không nghĩ tới anh coi trọng hôn lễ của hai người như vậy,cô vòng tay muốn ôm anh nhưng bị anh hất ra,có giận dữ nhưng cô hiểu anh là bị cô doạ giận rồi,cô mĩm cười phong tình nói “em sẽ nói về chuyện đó,nếu tối nay anh đến đó,tối gặp lại.” cô muốn hôn anh nhưng lại nghĩ,anh đang giận không cần làm anh giận thêm,tối nay anh bắt cô xin lỗi cô mới hả dạ. “nếu cô dám làm vậy,tôi nhất định không tha cho cô.” Hà Tiết Khương thật sự muốn giết chết người đàn bà này,nhưng cô ta có thể sẽ gây hại cho Chung Tử Gia,anh không còn cách nào là nhân nhượng. Hà Tiết Khương đem điện thoại gọi cho điện thoại ở nhà,nhưng đã hơn 5 cuộc gọi,mọi điện thoại trong nhà điều gọi nhưng chẳng ai bắt máy,giờ này chẳng phải cô đang tắm chứ? Nhưng cũng không thể không nghe tiếng chuông, “chết tiệt.”Hà Tiết Khương lấp tức phóng ra khỏi phòng,anh đang lẽ nên mua cho cô điện thoại mới đúng,tại sao lại bất cẩn như vậy,suốt quảng đường đi,Hà Tiết Khương không ngừng cầu nguyện, ‘Chung Tử Gia,cô nhất định không được có chuyện gì?” Vừa tới cửa,Hà Tiết Khương không kịp đậu xe vào gara đã phóng nhanh vào nhà, “bị khoá,cô ấy sao lại khoá cửa chính?” Hà Tiết Khương không muốn suy nghĩ nhiều nữa,anh tra chìa khoá vào ổ rồi đi nhanh vào phòng bếp, “không có”phòng bếp trống không,lòng anh bóp lại,anh chạy nhanh lên lầu,anh chỉ mong cô sẽ ở trong phòng đợi anh,nếu cô không có ở trong phòng? Suy nghĩ này làm tim anh co rúm lại,ngay tại giờ khắc này anh đã hiểu mình yêu cô nhiều như thế nào,muốn bảo vệ cô,che chở cho cô bằng tất cả mọi thứ anh có, cô không cần yêu anh,anh có thể chờ,chỉ là cô nhất định phải bình yên. “két” cửa phòng được anh từng chút từng chút mở ra,anh mồ hôi đã đầy trán,lo lắng như muốn hạ gục anh,như muốn thúc đẩy anh,chân chính đây là tình yêu,tay cầm nắm cửa từ từ buôn ra,Hà Tiết Khương gân trán nổi lên “Chung.Tử.Gia,cô ở đâu lập tức xuất hiện cho tôi. Chung Tử Gia,Chung Tử Gia,em lập tức xuất hiện cho anh….làm ơn.” Hà Tiết Khương đau khổ,lo lắng,tuyệt vọng từng bước lê thê ngồi trên chiếc giường,sáng nay cô còn cùng anh nằm trên đây,anh đưa tay sờ lên nơi cô nằm,anh có cảm giác cô đang ở đây,cái cô ngốc đó nhất định đang rất sợ,nhất định cô lại vô tình nói ra lời độc ác,nhất định đang oán trách anh kéo cô vào nguy hiểm này,Hà Tiết Khương nhắm chặt mắt,anh không được mất bình tĩnh,nhưng anh thực sự muốn bóp chết Bạch Vân,ánh mắt anh đầy lửa giận,hai tay bấu chặt ga giường đến độ móng tay đăm vào thịt vẫn không biết,máu thắm ga giường,anh đay nghiến “Bạch Vân,cô quả thật quá xem thường tôi rồi,dám ngang nhiên bắt cóc cô dâu của tôi,tôi nhất định ném cô vào địa ngục.” anh kéo ngăn tủ ra,lấy thẻ sim điện thoại làm bằng bạch kim,gắn vào điện thoại,một số duy nhất hiện lên,anh bấm nút gọi,chuông điện thoại vừa vang lên hồi chuông thứ hai thì bên kia đã lên tiếng “lão đại,thật đúng là anh,em thật sự mừng đến khóc luôn,anh gì sao lại quên người anh em này a.”một tràn thâm tình oán trách,Hà Tiết Khương có chút không kiên nhẫn nói “Huyết,anh có chuyện muốn nhờ cậu.” “í,lão đại,anh sao lại khách khí như vậy,chỉ cần anh lên tiếng,Huyết này nhất định gì anh bán mạng.”Huyết ngồi toạ trên ghế lau khẩu súng vàng trên tay nói. “ùm,mạng cậu thì tôi không cần,tôi cần cậu đưa một người xuống địa ngục,mãi mãi cũng không ngốc đầu được.”trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt đầy máu của Chung Tử Gia,anh không tha cho bất luận kẻ nào phương hại đến cô. Nghe lão đại dứt khoác như vậy,Huyết tò mò hỏi “lão đại,người đó chọc giận anh?” năm xưa Bạch Vân phản bội,lão đại bi thảm như vậy cũng không kêu hắn truy cứu,hắn muốn giết Jin,đưa Bạch Vân về cho lão đại nhưng lúc ấy lão đại chỉ nói ‘cô ta muốn,đó là chuyện ta có thể làm’ nhưng nay sao lại có kẻ thù không đội trời chung như vậy. “người đó bắt cóc cô dâu của ta,theo cậu có nên xử không?” Hà Tiết Khương tháo bỏ cà vạt nói. Cô dâu? Hừm,đại tỷ của Huyết mà cũng dám bắt cóc,Huyết tuyên bố “lão đại,khi ào mới đưa hắn xuống địa ngục?” “tối nay,7 giờ tại khách sạn Vĩnh Lợi,phải làm sạch sẽ.” “dạ,vậy em đi chuẩn bị một chút,lão đại,anh yên tâm,em có liều mình cũng đem đại tỷ bình yên trở về cho anh,Huyết nói được làm được.” “trông cậy vào cậu.” cúp máy,Hà Tiết Khương nhìn đồng hồ,6 giờ,Chung Tử Gia của hắn tạm thời không có nguy hiểm,Bạch Vân trở thành bá tước,xung quanh có vệ sĩ bảo vệ,muốn hạ cô chỉ có thể là Huyết,một trong bảy ông chùm yakuza bên Nhật,có đàn em trải rộng nhiều nước,làm việc tàn nhẫn không chừa manh mối nào cho bọn cảnh sát quốc tế,10 năm trước,anh vô tình giúp một người bị dao chém sau lưng,ở nhà băng bó cho hắn,không nghĩ đến đó là người cảnh sát truy nã,giới xã hội đen truy sát,cũng tình cờ anh bị cuốn vào và lạnh một viên đạn dùm y,dù chỉ bị thương nhẹ ở vai nhưng y từ đó luôn tôn sùng anh làm lão đại,cho đến một ngày y để lại thẻ sim bạc và câu nói ‘Huyết làm mọi việc anh yêu cầu.’ từ đó công việc làm ăn của anh luôn được y âm thầm giúp đỡ,mạng của anh bị người hại,cũng là y bảo vệ,còn giúp anh trả thù những kẻ hai anh,sao này người muốn nuôi ý định hại anh đều tự nhiên lần lượt biến mất,người anh em này Hà Tiết Khương rất coi trọng. ---- Trời vừa mưa xong,quanh đây bóng người thưa thớt,nếu có cũng chỉ là những cặp tình nhân,ánh mắt họ nhìn vè phía một người một chó trong công viên. “ui.đói quá,biết vậy ta đã mạng thêm đồ ăn rồi,giờ đói chết ta.” Chung Tử Gia xoa bụng nói,tử kim nhìn cô khinh khi,cô gái này không được tích sự gì cả,đem cả túi sách đồ ăn mà chỉ có hai giờ liền không còn một miếng,thật khâm phục nha. “tử kim,chúng ta có phải không tốt không? Có lẽ chúng ta nên từ biệt hắn trước khi đi mới phải,dù sao người ta cũng tốt bụng cho chúng ta ở nhờ ăn nhờ.” Cô ngồi vào ghế đá ven bờ hồ nói. ‘giờ mới biết sao’ tử kim muốn nói như vậy nhưng thốt ra chỉ là “quấu quấu” nhìn tử kim quẩy quẩy cái đuôi,đầu cọ vào chân cô,Chung Tử Gia mĩm cười nói “ngươi cũng thấy như vậy là đúng,vậy chúng ta quay lại đi,biết đâu hắn sẽ giữ ngươi ở lại,như vậy ngươi không cần theo ta cực khổ nữa!” cô không muốn bản thân chịu khổ lại lôi theo tử kim.Tử Kim nhìn cô không chớp mắt,nó thực sự cảm động a,cô đến nông nổi này mà vẫn lo cho nó,thân là nam nhi,tử kim nó làm sao bỏ rơi cô được, ‘không,tôi nhất định đi theo cô,dù cực khổ tôi không sợ.’ lời phát lên “quấu quấu quấu” Chung Tử Gia không hiểu sao có cảm giác tử kim đang nói với cô nó đi theo cô vậy,cô đưa tay ôm nó vào lòng,trời bắt đầu lạnh rồi,chắc cô bị hoan tưởng thôi,con chó này làm sao theo cô chịu khổ kia chứ. “tử kim,chúng ta kiếm chỗ nào tránh rét đi.”cô ôm nó vào lòng đi trên đường,tới khúc cua một chiếc ô tô rẽ ngang,trời vừa mưa,trên đường còn đọng lại những vũng nước lớn,may mắn cho Chung Tử Gia,chiếc xe lao đến gần cô còn tặng cho cô một vụng nước lớn,đủ để cô cả người ướt sủng “a,lạnh quá,lạnh quá!” cô vội buôn tử kim trong lòng ra,vuốt lấy khuôn mặt dính nước của mình,cô ngồi xuống nhìn tử kim vũ vũ bộ lông hỏi “tử kim,mày có bị ướt không? Có lạnh không?” cảm động,tử kim lại bị côlàm cho cảm động,cái cô chủ ngốc này thật biết làm nó không cách nào ghét a. Người trong xe thấy mình làm cô bị ướt liền dừng xe lại,người kế bên không khách khí nói “cậu láy xe cẩn thận một chút không được sao? Cậu mau xuống xe xin lỗi người ta đi.” “được,mình biết làm gì mà.” Hắn nói xong liền bước xuống xe,đi lại chỗ cô,nhìn cô lo lắng cho con chó,một chút hiếu kì nổi lên “cô biết chó nói gì sao?” “không biết”Chung Tử Gia thành thật nói,cô cũng rất muốn biết, “nhưng tôi có thể biết lúc nào nó khi dễ tôi,nói tôi ngốc nghếch.” Cô nhìn tử kim bị cô nói có chút chột dạ quay đầu đi. “ồ, vậy cô chắc là rất ngốc.” hắn không chút khách khí nói,bị chó khi dễ,chắc chắn là đại ngốc. “hả? cả anh cũng nghĩ tôi ngốc sao? Vậy tôi thực sự ngốc lắm sao.” Cô biểu tình buồn bã nói,hai mắt xụ xuống,những loạn tóc rơi xuống nhĩu nước xuống vai cô. “xin lỗi,tôi không nên nói cô như vậy,tôi nói rất thẳng thắng,cô đừng để bụng.” hắn nhìn cô ướt sủng đáng thương như vậy,đáng lẽ không nên nói cô ngốc. “nè,anh nói vậy chính là đang khẳng định tôi ngốc đó,anh không biết sao hả?” Chung Tử Gia bắt bẻ,nói cô ngốc thì nói tên này ngốc hơn cô đi. “ừm,tôi cũng thường bị nói như vậy…….à,đừng nói ai ngốc hơn ai đi,tôi xin lỗi chuyện cô bị ướt,quần áo cô bao nhiêu,tôi sẽ bồi thường.” hắn nói. “không cần không cần,quần áo tôi rẻ thôi.” Cô không muốn chuyện nhỏ như vậy cũng lấy tiền người khác,nhưng tử kim lại không nghĩ vậy,họ hiện tại không có tiền trong túi,giờ là cơ hội,tranh thủ kiếm chút đi ‘mau lấy đi,mau nhận đi’ nhưng khi nó “quấu quấu” thì người kia nói “nó hình như bảo cô nhận lấy,tiền này…” nhìn bộ dạng cô nghèo nàn như vậy khẳng định là không có bao nhiêu tiền,cô cần gì từ chối. Nhưng khi tử kim nói qua tai của Chung Tử Gia chính là trở về nhà tên bệnh hoạn, Chung Tử Gia ôm lấy tử kim nói “không cần đâu,chúng tôi hiện cần đến một nơi gấp,tạm biệt anh.” Cô vẩy tay quay đi,người kia đứng đó nhìn,không nghĩ cô gái này lại tốt bụng như vậy,từ nay hắn sẽ không nhìn người mà đánh giá nữa. “Tiểu Kí,mời cô ta lên xe,trở cô ta đến nơi cô ta muốn,coi như bồi thường đi.” Một màn vừa rồi đều được anh trong thấy,cô gái này nên được yêu thương,vì sao trời lạnh như vậy lại lang thang đầu đường kia chứ. “Khánh Chung,chúng ta cần về công ty gấp,lão đại sẽ xé chúng ta ra nếu về trễ đó.” Tiểu Kí hợp tình hợp lí khuyên bạn. “Tiểu Kí,cậu không thấy trời lạnh như vậy,để một cô gái thanh tú như vậy đi đường khuya,nguy hiểm là một chuyện,còn bị ướt nếu để cảm lạnh là lỗi của chúng ta đó.” Mã Khánh Chung càng hợp lí hợp tình hơn,quan trọng là Tiểu Kí rất coi trọng phụ nữ,gãy ngay chỗ ngứa còn sợ cậu ta không gãy tiếp sao? “cậu nói phải,lão đại tuy quan trọng nhưng an toàn của cô gái nhỏ đó càng qun trọng hơn,lão đại nhất định sẽ hiểu.” Tiểu Kí chạy lại nói với cô dăm ba câu rồi chiếc xe chuyển bánh hướng về phía ngược lại. “làm phiền hai anh rồi,thật xin lỗi.”Chung Tử Gia nhận lấy khăn từ tay Khánh Chung lau người nói. “cô không cần ngại,là chúng tôi có lỗi trước,cô tên gì?” Khánh Chung hỏi. “à,tôi là Chung Tử Gia,còn đây là tử kim.” Cô giơ con chó lên,lông bị ướt dính lại tử kim vô cùng không vui hất đầu đi,chảnh chó,đây nhất định là chảnh chó,hai người ngồi ghế trên âm thầm đánh giá,hèn chi cô ấy nói nó khi dễ cô,giờ ngay cả người thông minh như bọn họ cũng bị nó bơ ngọt như chơi,thật muốn quăng nó xuống đường. “tử kim không nên khi dễ luôn cả họ,họ bất quá cùng ta giống nhau,đều biết mày nghĩ gì,nên cư xử phải phép chứ.” Chung Tử Gia rất tận tình khuyên bảo tử kim,chỉ là cách nói của cô khiến hai ngừơi ngồi trên đen mặt,nói cô suy nghĩ giống tử kim gì đó được rồi,không cần lôi bọn họ theo,hơn nữa hai người họ đảm bảo với trời cao,trí tuệ của họ thật cao hơn cô mấy bậc. Suốt quảng đường đi,một người hăng say dạy chó đạo lí,một chó ngáp ngủ từ lâu,một người im lặng láy xe,còn một phiền não nghe nhạc ngủ,chỉ là tiếng nhạc vẫn không lại tiếng thánh thót như hoạ mi của cô.ai giúp họ thoát khỏi đây không? “là tại cậu nhiều chuyện,cậu phải bồi thường tinh thần cho tôi?” ánh mắt của Tiểu Kí bay qua Khánh Chung. “là cậu gây chuyện trước,cậu cũng có trách nhiệm.” Khánh Chung cũng không kém dùng ánh mắt nói. Hai người tia mắt bắn ra lửa đối chọi cùng nhau,khi họ quay xuống Chung Tử Gia đã ôm tử kim chìm vào mộng lúc nào không hay. Chạy không bao lâu xe dừng lại,Tiểu Kí quay xuống nói “Chung Tử Gia,tới nơi rồi,mau dậy đi.” Thật là cô gái này ngốc nghếch đến đáng sợ,ngủ trên xe của người là mà ngủ say như vậy,cô không biết trên xe còn hai nam nhân sao? “chỗ này….” Mã Khánh Chung có chút khó tin nói “chẳng phải là biệt thự của lão đại sao?” bọn họ như thế nào lại tới đây? “à ha,cậu nói tôi mứoi để ý,hèn gì khi cô ta nói tôi lại cảm thấy quen nhưng nghĩ sao vẫn không nhớ,ra là chỗ ở của lão đại.” Tiểu Kí như hiểu ra chuyện đắc ý nói. “vớ vẩn,mau gọi cô ta dậy làm rõ chuyện này đã.” Khánh Chung liếc xéo Tiểu Kí một cái,quay xuống gọi “Chung Tử Gia,đến nơi rồi,cô còn không tĩnh,muốn ngủ luôn trên xe sao? Chung Tử Gia? Nè,cô sao rồi?” Mã Kánh Chung xoay người chồm tới sau,tay vừa đụng tay cô thì giựt lại,lo lắng nói “chết,cô ấy sốt cao quá,có lẽ ngất rồi.” “vậy phải làm sao?” Tiểu Kí lúng túng hỏi anh chưa từng găp qua chuyện này,nên cũng không biết làm sao. “chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện,khi cô ấy tỉnh dậy hỏi chuyện cũng không muộn.” Khánh Chung vẫn không buôn tha chuyện nói. “được,vậy tôi láy xe” lừoi chưa dứt một chiếc xe rolls royce màu đen chạy tới đậu trước họ,nhận ra người trong xe,hai người kia đồng thời nhíu mày,không xong,lão đại không hiểu lầm bọn họ theo dõi anh chứ? Hà Tiết Khương đến khách sạn thì biết Bạch Vân hiểu lầm ý anh mà anh cũng hiểu lầm ý cô,Bạch Vân thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Chung Tử Gia,tin này làm anh nhẹ lo nhưng một sự tức giận lại trỗi lên,cô ngang nhiên sáng lấy tiền tối bỏ đi,giỏi cô gái ngốc này thực giỏi,Hà Tiết Khương muốn đi nhưng bị Bạch Vân cương quyết không buông,cũng mai lúc ấy người của Huyết đến,anh liền đem Bạch Vân ném cho họ,chỉ là,chuyện không như anh nghĩ nên anh bảo họ đem cô trục xuất về Anh quốc là được,còn dặn mãi mãi không được bước chân về đây nữa bước,đó là tấ cả sự khoan dung anh có thể cho cô. Hà Tiết Khương chạy nhiều nơi nhưng không tìm thấy Chung Tử Gia,nơi trước đây anh thấy cô,nơi anh lần đầu tiên ôm lấy cô,nhưng không có bóng dáng của cô gái này,anh liền trở về nhà với hy vọng cô sẽ trở lại,dù nó có 0,001 phần trăm anh cũng muốn thử,nhưng khi về đến,thì thấy trước cửa nhà là xe công ty,anh bước xuống hỏi “sao các cậu lại ở đây? Chẳng phải tôi đã nói đem toàn bộ báo cáo làm lai sao hả?” anh tức giận nói lớn. “lão đại,chuyện không như anh nghĩ đâu,bọn em là trên đường đến công ty,lại cán qua vũng nước,làm một cô gái đi đường bị ướt nên” Tiểu Kí tường thuật lại quá trình diễn ra trước đó,nhưng lão đại không có tính kiên nhẫn của anh lại tức giận “Tiểu Kí,tính chăm sóc phụ nữ của cậu tôi không quan tâm,nhưng không nên gì vậy mà ảnh hưởng đến công việc,chuyện này không cần nói nữa,ngày mai cậu đến phòng nhân sự,cậu bị gián chức,hai cậu mau trở lai công ty đi.” Hà Tiết Khương vừa định bước lên xe thì nghe tiếng “ quấu quấu”mài kiếm nhíu lại,tiếng sủa quen thuộc này chẳng phải của tử kim sao? Nếu tử kim ở gần đây,vậy cô nhất định cũng đang ở đây? Hà Tiết Khương quay người lại nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy, “chẳng lẽ là ảo giác? Chung Tử Gia,anh nhất định tìm được em.” “lão đại,anh đang tìm gì sao?” Khánh Chung hỏi,lão đại dường như đang tìm gì đó rất quan trọng thì phải,anh ấy mất gì sao? “không có gì,các cậu về công ty đi.” Hà Tiết Khương chán nản nói,khi anh mở cửa xe lại nghe thấy tiếng “quấu quấu” anh chỉ mĩm cười tự giễu “mình điên thiệt rồi.” “lão đại,chúng em phải đến bệnh viện,anh cho bọn em chút thời gian được không?” Mã Khánh Chung xin Hà Tiết Khương,cô gái kia sốt ngày càng lợi hại,không thể chần chừ nữa. “cậu bị bệnh sao,như thế nào lại đến bệnh viện.” Hà Tiết Khương quan tâm hỏi,cấp dưới chính là yêu thích anh những điểm như vậy. “không phải em,là cô gái bên trong,người này bị Tiểu Kí làm ướt,giờ bị sốt rất cao.” “vậy các cậu phải chăm sóc cô ta thật tốt,đừng để công ty mang tiếng.” “em biết rồi.”Mã Khánh Chung ngồi vào ghế nói “mau đi đi” nhưng Tiểu Kí lại la lên “cậu bảo con chó này im lặng chút được không,nó cử chồm lên cào lấy tay mình thì láy xe thế nào được.”Tiểu Kí hai tay ném con chó vào lòng Khánh Chung,Khánh Chung ôm tử kim lại “mày còn ồn tao lập tức ném mày ra ngoài.” Có vẻ hăm doạ có hiệu lực,tử kim hợp tác im lặng,nó nhìn Chung Tử Gia thật sự nó đã cố hết sức,nhưng tên Hà Tiết Khương lại nghĩ mình bị ảo giác,sao xung quanh nó toàn lũ ngốc không vậy nè. “chó? Cậu vừa nói con chó?” Hà Tiết Khương chỉ nghe loáng thoáng lời Tiểu Kí,dù chỉ một chút anh vẫn hy vọng,anh chạy lại gõ cửa kính xe hỏi. “lão đại,có chuyện gì sao?” của kính vừa mở,thấy rõ con chó trong lòng Khánh Chung,Hà Tiết Khương giọng xúc động “tử kim,tử kim,là mày sao?” tử kim nghe anh gọi quay đầu nhìn Hà Tiết Khương ngoài xe,nó hớn hở vẩy ra khỏi tay Khánh Chung phóng lại anh, “quấu quấu” ‘cuối cùng hắn cũng để ý đến,thật mừng quá!,à,phải,Chung Tử Gia phía sau,phía sau’ nó hướng đầu sủa,Hà Tiết Khương theo hướng đầu nó nhìn thấy người khiến anh cả ngày nay ngồi trong đống thang lại yên ổn nằm đó, Hà Tiết Khương một cỗ tức giận tràn lên “Tiểu Kí mau mở cửa sau.” “a..dạ” chuyện gì vậy,lão đại thật quen với cô gái này sao,nhìn lão đại từ lo lắng chuyển sang tức giận hắn thực sự không hiểu gì hết,Khánh Chung nhìn một cảnh tâm trạng đột biến của lão đại có thể hiểu được người con gái này có địa vị cao như thế nào trong lòng anh. Vừa ôm Chung Tử Gia vào mình Hà Tiết Khương mài kiếm càng nhíu chặt,quay sang trách vấn hai người kia “cô ấy sao lại sốt cao như vậy?” “là do bị ướt cộng thêm trời lạnh nên phát sốt.” Tiểu Kí từ tốn nói,lão đại xem ra rất quan tâm cô gái này,đừng nói lão đại sẽ gì hắn làm cô bị sốt mà tiếp tục bị giáng trức nha. “chuyện này tôi sẽ từ từ tính với cậu,hiện tại mau đến bệnh viện.”anh ôm cô vào lòng,Chung Tử Gia bây giờ rất lạnh,gương mặt không chút huyết sắc,mồ hôi lại không ngừng tuôn ra,tim Hà Tiết Khương càng ngày càng đau,anh thấy môi cô mím chặt mà đau lòng,nếu được anh chấp nhận thay thế cô chịu đựng,mọi đau đớn này. Khi Chung Tử Gia tỉnh dậy trong bệnh viện cũng đã là ngày thứ 4,bốn nagỳ này Hà Tiết Khương một bước cũng không chịu rời,anh sợ vừa quay lưng đi thì cô sẽ không còn nằm trên giường nữa,cái cô gái này có lẽ là khắc tinh của anh,nhưng anh mong cô cứ như vậy khắc anh đến cả đời. “Hà Tiết Khương,thành thật xin lỗi,lần sau tôi nhất định từ biệt anh trước rồi mới đi,anh đừng giận có được không?” Chung Tử Gia vừa nhìn anh gọt táo vừa nói. Động tác trên tay dừng lại,Hà Tiết Khương nhíu mài nhìn cô,giọng trầm thấp “em lại muốn có lần sau?” cô gái này muốn khắc chết hắn sao,mới tỉnh dậy đã nói như vậy,cò bảo hắn đừng giận,lần này cô sốt đã hại hắn lo lắng không yên,cứ thập thùm lo sợ cô có chuyện gì không hay,nếu lần sau cô trở về không chỉ đơn thuần là sốt thì sao,cô nói hắn phải sống như thế nào đây? “phải đó,tôi không thể ở bên cạnh anh hoài được,nhưng tôi mong anh có thể nhận nuôi tử kim,tôi không muốn nó cực khổ.” Cô mong chờ nói. Hà Tiết Khương nhìn bộ dáng cô đáng thương như vậy cầu xin,hắn liền ném cơn giận ra cửa sổ,tiếp tục gọt táo nói “đừng nói tử kim,anh nuôi em cũng được mà,chẳng phải em đã lên kế hoạch muốn anh gã cho em sao? Bây giờ lại không chịu trách nhiệm.” hai ngày trước anh muốn chuẩn bị phòng thật tốt đón cô về,trong lúc dọn dẹp anh thấy tấm giấy đó cùng tờ chi phiếu anh kí được cất dưới đế đèn,khi đọc xong anh thật sựu không tin được,anh cư nhiên bị một cô ngốc tính kế,dậy hoá ra sáng hôm đó là cô muốn anh gã cho cô,anh trách mình sao lại áp đặt suy nghĩ lên cô,cô ngốc nghếch chính là như vậy khác người,nhưng cũng như vậy đáng yêu khiến hắn càng luỵ càng sâu. “a.sao anh lại biết được,đó là bí mật,anh tại sao lại biết?” cô che mặt xấu hổ nói. Bỏ trái táo xuống dĩa,Hà Tiết Khương ngồi lên giường cô,ôm lấy cô,Chung Tử Gia muốn giẩy ra nhưng không có sức,đành bất lực để anh ôm. “Chung Tử Gia,chỉ cần em không đi,không rời khỏi anh,mãi mãi bên cạnh anh,anh đồng ý gã cho em,được không?” Hà Tiết Khương nuông chìu thoả thuận cùng cô,hắn không nghĩ mình như vậy lại nói sẽ gã cho một cô ngốc,để người khác biết nhất định cười vỡ ruột. “vậy….tôi có phải tôi không cần dọn đi không?” cô hỏi,cô không muốn lang thang nữa. “ùm,nhà anh cũng là nhà em,không cần đi đâu cả,ở đó chờ anh đi làm về là được.” anh vuốt tóc cô nói. “vậy….tôi có thể đi làm không?tôi không có tiền mua nhẫn cho anh đâu?” cô xấu hổ nói,cô thực sựu rất nghèo. “ngốc,không cần đi làm,anh sẽ mua nhẫn cho em,sau này tiền của anh cũng chính là tiền của em.” Anh muốn cho cô một cuộc sống đầy đủ. “ùm,vậy tôi đồng ý cưới anh,anh không được nuốt lời đó,cũng không được đòi tôi nhẫn.” Chung Tử Gia cần được đảm bảo,cô không ngốc,nếu anh lật lại thì cô sẽ không có gì cả. “ùm,anh hứa với em,cô dâu ngốc.” anh hôn lên chán cô như một lừo thề nguyện. “oa,anh hôn tôi” Chung Tử Gia đỏ mặt nói,lần đầu tiên cô được hôn a. “không phải lần đầu anh hôn em,không cần ngại.” “không phải lần đầu? vậy lần trước hôn ở đâu?” cô tò mò hỏi,sao cô lại không biết nhỉ? “muốn biết?” “ùm” Thấy cá cắn câu,Hà Tiết Khương tươi cười nói “vậy anh liền tái diễn lần nữa cho em biết.” nói xong anh cúi xuống chiếm lấy môi cô,hai tay giữ lấy cái đầu ngọ quậy của cô,anh nói “mở miệng ra” Chung Tử Gia bất giác mở miệng,Hà Tiết Khương liền nắm cơ hội tấn công,anh đưa lưỡi vào trong quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cô,khám phắ từng ngỏ nghách trong miệng cô,liếm nhẹ lên bờ môi mềm mại của cô,quyến luyến không muốn rời,nhưng thấy cô sắp hết hơi nên buôn tha cho cô thở,lấy được sự sống Chung Tử Gia cỉ vào anh kiến nghị nói “Hà Tiết Khương,anh nói dối,tôi chưa có cảm giác này bao giờ?” “Chung Tử Gia,là do em ngủ nên không biết.” anh liếm nhẹ môi cô. “anh biến thái,dám hôn trộm tôi a.” cô muốn khóc nói. “đừng khóc đừng khóc,bất quá anh cho em hôn lại,coi như huề đi được không?” anh dụ dỗ nói. “không được,tôi vẫn sẽ bị lỗ.” cô nói. Là anh đánh giá thấp cô rồi,haiz,muốn chiếm tiện nghi của cô ngốc này thật không dễ nha. “lão đại,hai người đang nói chuyện sao?” Mã Khánh Chung cùng Tiểu Kí đi vào,họ nghe nói cô ngốc tỉnh nên vào chào hỏi. “a,là hai người,sao hai người lại ở đây?” Chung Tử Gia không hiểu hỏi. “Chung tiểu thư,chúng tôi là cấp dưới của lão đại,nên đến đây thăm cô.” Khánh Chung để vỏ trái cây xuống nói. “phải,chính là như vậy.” Tiểu Kí cầu mong cô đừng bao giờ mách lão đại chuyện hắn nói cô ngốc,lão đại không dán chức hắn đã mừng muốn nhảy lầu,nhưng nếu cô nói,lão đại nhất định sẽ dán thiệt đó. “lão đại,chuyện Bạch Vân em đã nghe qua,là do em hiểu lầm nên…xin lỗi lão đại.” Mã Khánh Chung cúi đầu tạ lỗi,là hắn hiểu lầm gây phiền phức cho lão đại,sau này hắn sẽ không đoán mò nữa. “chuyện qua rồi,cứ để nó qua đi,hiện tại là tôinên nói cám ơn các cậu mới đúng,nếu không có các cậu đưa Tử Gia về,tôi thật sựu không biết mình ohải làm sao,cám ơn.” Hà Tiết Khương thật tâm nói,họ chính là ân nhân của anh,nếu không Chung Tử Gia nhất định sẽ chịu nhiều cực khổ,có lẽ ông trời muốn anh chăm sóc cô cả đời mới để họ gặp cô,mà anh cũng rất sẵn lòng đón nhận cô ngốc này mãi mãi. “không có gì,bọn em mừng đã giứp được lão đại.” họ ngượng ngùng nói. Cả ba người cùng nhìn nhau cười,Chung Tử Gia chợt nhớ ra một chuyện qua trọng,cô nắm tay áo anh hỏi: “a Hà Tiết Khương,em quên hỏi anh,nếu chúng ta ly hôn,có phải em được hưởng một nữa gia tài của anh không?” Nụ cười dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú,hai người kia ngay cả thở cũng không dám,lão đại hẳn là tức giận tột đỉnh rồi,Hà Tiết Khương nhìn cô vô tư như vậy trong lòng thật muốn bóp cổ cô, anh cười nói “em có thấy ai chưa kết hôn đã tính chuyện ly hôn như em chưa?” “chuyện đó,chẳng phải trên tivi đều có sao? Anh không xem à?” cô chân thành nói. “tivi, Chung Tử Gia từ nay anh cấm em không được xem phim nữa,cũng không cho nhắc đến ly hôn,em cả đời này không được rời khỏi tầm mắt anh nghe rõ chưa?” Hà Tiết Khương không kiên nhẫn nói,anh biết cuộc hôn nhân nam gã nữ cưới này đã kì lạ lắm rồi,không nghĩ trong đầu cô lại còn chuyện kì lạ này nữa,không được,anh nhất định thanh tẩy đầu óc cho cô mới mong cô ngoan ngoãn một chút. “sao anh hung dữ vậy,anh không chịu xem phim thì em xem,anh tóm lại là không muốn chia gia tài chứ gì? Em cũng không cho anh hưởng trọn đâu?” cô phụng má nói lớn. “em…mau đem toàn bộ suy nghĩ kì lạ của em ra khỏi đầu mau,từ nay không được phép suy nghĩ chuyện đó nữa.” Chung Tử Gia em rốt cuộc từ hành tình nào xuống vậy hả? Hai vị khách nhìn hai người đối chọi nhau không ai nhịn ai,nhưng nhìn thế nào lão đại cũng yếu thế hơn,trời ạ, lão đại uy dũng thông minh hơn người của họ bây giờ lại bại trong tay một ngốc tử,nhìn Hà Tiết Khương giận đến mặt đỏ tai đỏ,hai người kia lại âm thầm lo lắng,ngày tháng sau này của họ cũng thật trông gai a,từ nay họ sẽ không bao giờ khi dễ ngốc tử nữa,vì hiện tại họ thấy chính là ‘ngốc tử trị bình thiên hạ’ nha! Tử kim nằm kế tủ đừng trái cây,cuộn người lại, ‘lũ người ngu ngốc này bây giờ mới hiểu sao? Chỉ vì khi dễ ngốc tử của kiếp trước nên kiếp này Hà Tiết Khương mới vừa gặp đã nhất kiến chung tình với một ngốc tử Chung Tử Gia,vậy nên không nên khi dễ người ngốc nha!” tử kì nháy mắt một cái liền đánh cái ngáp,vùi đầu vào giấc ngủ…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét