Nếu yêu là sai thì có lẽ em đã sai…
Em từng nghe “ Duyên là do trời định, phận là do người tạo, hạnh phúc là do chính mình nắm bắt”…Và em tin. Em tin chỉ cần em cố gắng, em trân trọng hiện tại, em vun đắp cho cây tình yêu của chúng mình thì nhất định sẽ có quả ngọt. Nhưng…em sai rồi!
Em, cô sinh viên năm nhất, lần đầu tiên xa nhà, lần đầu tiên rời vòng tay và sự chở che của bố mẹ để vũng vẫy ra ngoài xã hôi, nơi mà bất kỳ ai muốn trưởng thành cũng phải trải qua. Sáng lên lớp, chiều đi làm order ở quán cà phê cách trường 2km, tối thứ 3 và thứ 7 gia sư Tiếng anh cho con bé học lớp 7; tối 2,4,6 thì học thêm Toeic trên trung tâm, cả tuần chả hôm nào em về đến ký túc xá trước 8:30 tối, có mỗi tối chủ nhật là cái tối em yêu nhất vì tối ấy em tha hồ mà làm những việc em thích, lần thì đi chơi với mấy đứa bạn chí cốt mà chúng em hay trêu đùa là “ thân ơi là thân, thân đến mức thân đứa nào đứa ấy lo”, lần thì tụ tập với mấy đứa cùng ký túc tổ chức liên hoan, hát hò…Còn lại là em thích đọc sách, em cũng không nhớ được bao nhiêu cuốn sách em đã đọc nữa, sách đưa đến cho em một cuộc sống tâm hồn thật đẹp, và em yêu sách. Đấy, cuộc sống sinh viên của em đơn giản và nhẹ nhàng, ngoài việc học là hàng đầu thì làm thêm là Tình yêu lớn nhất với em.
Anh, một chàng kỹ sư, hơn em 5 tuổi. Em chẳng thể nào quên được ánh mắt Anh nhìn em trong cái giây phút ấy. Thế nào nhỉ? Em trươt chân và thế là đổ nguyên cốc cà phê vào lap top của Anh. Tim em đập thình thịch và chắc cái mặt tái bét vì sợ hãi. Em cúi rạp cái đầu xin lỗi. Trái với những gì em tưởng tượng là một cơn thịnh nộ, ngẩng mặt lên em thấy Anh cười hiền hòa, nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau laptop. Em cứ y như một con dở hơi, cũng vội lau lau theo Anh. Anh chỉ nhìn em và … cười! Rồi từ hôm sau, hôm nào em cũng thấy Anh ngồi đó. Bên cạnh giỏ phong lan gần cửa sổ. Em cũng quen dần với việc có Anh trong quán, hôm nào không thấy Anh, ca chiều hình như cũng thấy trống vắng hơn.
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQ-QowziueqrulKaLB1o3bmqgfsX0PmhtMtKfKVFNzEovhu4YUF0ON39qyMaFdiV4ouW1EoVqs51ZGCslMvJiLcZo6RYdSbSVq8WVAw2D0DJx14MeGhQOYekH6quNKrj6EYO5rIsh2omg/s1600/neu-yeu-la-sai-thi-em-da-sai.jpg)
Như một sắp đặt của số phận, mình yêu nhau từ bao giờ em cũng không hay biết. Hơn một năm Anh nhỉ? Thời gian Anh theo đuổi em đó. Em cũng không biết em có gì đặc biệt mà Anh lại dành cho nhiều tình cảm đến vậy. 14/02 năm 2011, trong cái cảm giác vừa bất ngờ, vừa xúc động, vừa hạnh phúc, em đã biết cảm giác của nụ hôn đầu đời. Hạnh phúc, mãn nguyện là tất cả những gì em cảm nhận khi đó.
Mình đã có những tháng ngày thật hạnh phúc, thời gian của em không chỉ đơn giản là đi học và đi làm thêm, bây giờ em đã có Tình yêu lớn trong cuộc đời của em là Anh. Em say sưa yêu đương, em hòa mình vào tình yêu của Anh, em đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Em chẳng cần gì cả, em chỉ cần Anh, duy nhất Anh. Nhưng! Như một trò đùa của cuộc sống! Như là giới hạn của Tình yêu, Anh lạnh nhạt dần với em. Mỗi lần gặp nhau không còn là Anh chủ động hẹn gặp nữa. Mỗi tin nhắn em gửi đi chẳng khi nào thấy Anh trả lời ngay. Mỗi lần em gọi điện Anh đều lấy lí do đang bận, đang mệt, đang đau đầu…mà từ chối nghe điện của em. Sinh nhật lần thứ 22 của em, khác hoàn toàn với những gì em trông đợi, Anh mất hút, không một tin nhắn, không một lời chúc…không…một cái cầm tay. Nhìn đồng hồ điểm ở giây 00:00, rồi 00:01 rồi 00:59 và 2:10,…điện thoại em vẫn rung lên, tin nhắn vẫn đến đều đặn nhưng…không có Anh. Em đã khóc, đã bật khóc tức tưởi, khóc như chưa bao giờ được khóc. Khóc vì cô đơn, vì buồn tủi..hay vì vụn vỡ…em cũng không biết nữa! Rồi em thiếp đi trong tiếng nấc nghẹn. Sáng tỉnh giấc, 10:25 am. Việc làm đầu tiên của em là chộp lấy cái điện thoại, em ước, em mong sao có tin nhắn của “ Ông già ngốc”, nhưng thất vọng vẫn là thất vọng. Em uể oải và chua xót! Lần đầu tiên, em ghét chủ nhật, em ghét việc không được đi làm thêm vào chủ nhật, em ghét thời gian…em ghét sinh nhật và em ghét Anh. Ghét Anh vì ghét hay vì quá chờ mong Anh, em cũng không rõ nữa, để rồi, gần 10 giờ tối, em mở email…Cảm giác hạnh phúc bao nhiêu khi nhìn thấy email mới của Anh thì cảm giác thất vọng bấy nhiêu khi mở email ra đọc. “ Sinh nhật vui vẻ”! Vẻn vẹn 4 chữ. Không giải thích, không tình cảm, thậm chí không chủ ngữ vị ngữ. Òa khóc. Ngoài khóc một mình, trong trong vụn vỡ, khóc trong tê liệt, em dường như không biết làm gì khác. Em đã trải qua một sinh nhật như thế! Một sinh nhật thấm đẫm nước mắt.
Đã lại 1 sinh nhật nữa trôi qua, và em chuẩn bị đón sinh nhật lần thứ 24. Em vẫn không thể hiểu lý do tại sao sau 4 chữ “ sinh nhật vui vẻ” ấy, em không bao giờ thấy tin nhắn của Anh lần nữa. Mình đã từng yêu nhau hả Anh? Vậy mình chia tay chưa? Chưa mà. Rõ ràng, là em đã gửi cho Anh rất nhiều tin nhắn, rất nhiều email, em cũng đã gọi điện cho Anh rất nhiều trong suốt 2 năm qua. Nhưng Anh chưa 1 lần hồi đáp. Anh treo cảm xúc của em chênh vênh với năm tháng. Một cô bé hồn nhiên, trong sáng, yêu đời giờ đây đã trở lên chai lì, vô cảm. Vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn cười…nhưng linh hồn em đã theo Anh từ hồi đó. Bạn bè khuyên em hãy quên Anh đi. Lý trí bảo em hãy đá Anh qua một bên đi. Nhưng trong sâu thẳm trái tim này, em vẫn đợi Anh. Em đợi Anh, không hẳn là mong Anh quay về, vì trái tim này dường như đã vô cảm sau bao nhiêu là tổn thương, sau bao nhiêu là vụn vỡ ấy. Em đợi Anh, để hỏi Anh, rút cục yêu thương một người thật lòng như vậy có phải là sai không? Yêu Anh có phải là sai không? Nếu là sai…thì em đã sai ở đâu thế Anh???
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét