- Diệp Anh em nhìn gì lâu thế ?Đã 10 phút rồi em chưa nói câu nào với anh. Diệp Anh….. Cô không nói gì mà vẫn đăm chiêu nhìn anh như mất hồn. Anh nắm lấy bàn tay thon gọn trên bàn bỗng cô giật mình. - Dạ. Vẻ mặt suy tư. - Có chuyện gì buồn à? - Không , chỉ là em đang nhớ đến …….
* * * * *
– 16h 45 phút , 10 phút nữa là được về rồi hehe Diệp Anh vừa quay sang vừa nói cười tí tởn với nhỏ Thảo ngồi cạnh mà không biết rằng lão Hưng cận trên bục nổi tiếng khó tính đang dung ánh mắt tử thần dõi theo nụ cười sảng khoái của nó . - Cô đầu bàn 3 phía ngoài đứng lên cho tôi. Nó quay đứng lên với ánh mắt hồn nhiên vẻ mặt ngờ ngệt chưa hiểu chuyện gì. - 10 phút nữa à? Tôi cho cô về luôn đáy cô giỏi thì cô đi đi . Cô đừng tưởng là học sinh giỏi văn thì không cần học hóa, cô có tin cuối kì này tôi cho cô dưới 5,0 không ? - Dạ, thưa thầy em … - Còn định cãi nữa à ? ra khỏi lớp ngay cho tôi . Không chút do dự Diệp Anh cầm cặp và tài liệu văn đi luôn ra ngoài. - Chết tiệt thù không đội trời chung với Hưng + hóa . Dưới 5,0 ok cóc sợ. Nó lẩm bẩm và chạy ngay tới quán internet cạnh trường để xả cục giận trong cổ . Có lẽ chơi điện tử để hết tức đã trở thành thói quen của nó mỗi khi tức. Một con bé 17 tuổi với làn da trắng, tóc buộc vổng cao và đôi mắt một mí đặc trưng không đụng hàng trong lớp không đủ để nó trở thành hotgirl nhưng cũng khiến nhiều bạn trai phải để ý. Nhìn vẻ bề ngoài nhỏ nhắn khuôn mặt tròn trịa phúc hậu lại thêm là học sinh giỏi văn, bạn bè trong lớp khi chưa từng nói chuyện với nó thì ai cũng nghĩ nó dễ bắt nạt . Tuy nhiên không phải vậy …. Đặt cái cặp và tài liệu xuống ghế bên nó bật màn hình máy tính và truy cập tài khoản zing vào ứng dụng games gunny chọn server gà đua nhân vật “nhok97” level 35 hiện ra . Nhắm mục tiêu lão Hưng, Diệp Anh chọn “giải cứu gà con” mức độ khó , gà mái to sẽ là ông ta - Ta sẽ bắn mi cho thỏa thích cho chết luôn con gà thối tha Nhấp chuột vào “mời” danh sácg bạn bè trong phòng hiện ra nhân vật nam “lặngthầm” level 70 “được mời mi vào chơi chung cho nhanh” . Bắt đầu Đang hí ửng chuẩn bị được bắn xả strees thì “ôi chao “nhok97” chết rồi ư”. - Sao bắn chết tui Nó gõ chat. Không thấy trả lời lại Diệp Anh nghĩ “chắc hắn bắn nhầm thui, mình bắn ải sau vậy”. Nhưng rồi ải 2 rồi ải 3 vẫn thế 70 tiếp tục bắn chết “nhok97” để một mình ăn hết kinh nghiệm.Cố chịu nó đi tiếp ải 4 để lật thẻ bài nó nhắn tin: - Này , đừng bắn chết tôi nữa cho tôi bắn một phát đi nha (n_n). Enter vừa ấn thì quả lựu đạn cũng rơi trúng “nhok97”. Đập bàn phím rầm môt cái nó chửi: - Lặng thầm, thầm lặng nó mà ở đây thì mình sẽ cho cái mặt nó quay 180 độ luôn. - Trật tự. Người ngồi máy bên quay sang nói, cùng lúc đấy nó cũng quay sang và vô tình thấy tên này cũng đang chơi gunny giống nó. Trố mắt lên Diệp Anh chỉ tay vào màn hình - Ơ kia là “nhok97” của mình mà. Anh …anh là cha thầm lặng a lộn “lặngthầm” à? Chưa kịp phản ứng anh ta đã bị Diệp Anh cho một bài , đúng chuyên ngành nó đứng phắt dậy bắt đầu tuôn: - Anh trông to cao đẹp trai ngời ngời vậy nè mà chơi bẩn hả? như vây có đáng mặt đàn ông không. Anh có nghe tôi nói không thế? Không thèm để ý hắn vẫn thản nhiên ngồi chơi - Dám khinh người hả? Phụt , nó tắt luôn màn hình của hắn - Hôm nay tôi phải cho anh một bài để anh chừa cái thói chơi bẩn mới được. Nếu anh mà không xin lỗi tôi hoặc nạp xu vào tài khoản cho tôi thì không yên đâu. - Con nhỏ này thích đanh đá chứ gì? Mấy thằng con trai xung quanh quay ra xem ,cười chế nhạo nó “Con nhỏ này thích đanh đá chứ gì?” hahaha . Càng tức hơn nó định cầm tập tài liệu đập cho hắn một trận thì nhỏ Thảo từ ngoài xông vô cầm cặp và lôi nó ra ngoài trong tiếng cười của mọi người. - Bây giờ phải học ca anh nữa đấy Diệp Anh quên à Nó nhảy lên phía sau xe Thảo ngồi - Diệp anh lại đi gây sự à? Đanh đá vừa thôi dân học văn lại là con gái nữa không ai chơi điện tử thích đánh nhau như bà đâu . - Ai bảo tên đó chơi bẩn chứ. Hôm nay đúng là ngày đen như con mèo hen hết ông Hưng lại hắn .
* * * *
- Cấp đã thấp lại còn đòi bắn làm gì không biết . Mà cái con nhỏ này gớm thật, gì đây “tài liệu văn – Vũ Diệp Anh- ak12” cầm về vậy biết đâu gặp lại mình sẽ bắt cô ta xin lỗi mình. Hắn lẩm bẩm một mình. Ngày chiều chủ nhật đã 4h nhưng cái nắng chói chang của mùa hạ thì vẫn còn gay gắt lắm ngoài trời nhiệt độ lên tới 38 độ c. - Chiều nay chỉ học một ca này thôi đúng không Thảo. - Ừ .sao vậy Diệp Anh ? - Thảo với Diệp đi măm sữa chua mít nha hôm nay Diệp mời. Diệp là cái tên gọi tắt mà mấy đứa bạn thân hay gọi Diệp Anh chúng nó bảo tên Diệp hay hơn tên Anh nhiều . Phanh xe két lại tại quán chè Phúc Lộc - Bác cho cháu 2 cốc sữa chua mít ít sữa chua nhiều mít bác nha. - Ừ được rồi bác sẽ làm theo yêu cầu ,2 đứa khách quen của bác mà . - Sữa chua mít của bác ngon tuyệt cú mèo luôn. Ăn xong Diệp đứng dậy trả tiền thì cùng lúc đó có một người vào đi ngang qua nó - Nhìn quen quen là sao nhỉ? Ê, anh kia đứng lại Nó được mệnh danh là Diệp “bạo” và là cô nàng cá tính trong lớp - A ! Tên chơi bẩn . Diệp hét lên và cũng chợt nhớ ra hôm trước nó đã để quên tài liệu trong quán internet và hắn chính là người cầm về. Sau khoảng vài phút anh cũng nhận ra Diệp - Lại gặp nhok rồi nhok ơi . Hắn cười . Dù tức nhưng trong lúc này nó cần phải kìm nén vì hắn còn đang cầm tài liệu của Diệp ,nó đành lòng nói: - Anh có thể cho tôi xin lại tài liệu được không ạ ,hôm trước tôi đã để quên ở quán net. - Hôm nay tử tế quá ha em nói gì tôi nghe không hiểu Diệp thầm nghĩ : “sau khi lấy được tài liệu mình sẽ thuê người đánh hắn cho xem - Làm ơn mà tài liệu đấy thực sự quan trọng với tôi Anh cúi mặt xuống nhìn Diệp chằm chằm ,tim anh đập nhanh thình thịch từng hồi. - Xin lỗi anh đi rồi anh trả cho. - Xin lỗi hả? Đừng có mơ tôi có lỗi gì mà phải xin. Diệp biết hắn không dễ đòi mà .Trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ ,Diệp chạy ra chỗ bác chủ vừa kéo tay bác vừa chỉ tay về phía hắn và nói: - Bác phải giúp cháu , vừa rồi cháu đánh rơi ví tiền cháu quay lại nhìn thấy anh ý nhặt mà giờ đòi anh không chịu trả, còn không nhận mình đã lấy nữa bác ạ. - Chả lại cho nó đi, nó là học sinh mày lấy của nó làm gì. - Ví nào ạ cháu….cháu có lấy đâu. - Diệp Anh bảo cháu nhặt được không trả nó, thôi chả nó đi không trả nó thì bác không cho cháu về đâu. Diệp tủm tỉm cười nháy Thảo ngồi gần đó. - Tôi thấy anh nhặt ví của bạn ấy con gì. Anh lúng túng không biết giải thích sao cứ nghĩ mình bị hiểu nhầm nhưng khi nhìn thái độ true đùa của Diệp thì anh đã biết đây là trò của cô - Muốn sao đây cô bé này? Biết điều rồi đấy ,sớm như vậy thì có tốt hơn không. Chả tiền sữa chua cho tôi đi sau đó thì về lấy tài liệu tôi sẽ bảo bác tha cho anh . Diệp bắt nạt hắn. - Được chịu thua em rồi Anh đưa cô về nhà anh lấy tài liệu. - Diệp Anh à? - Sao anh biết tên tôi? Cô nhíu mày thắc mắc. Hắn cười - Thông minh vậy mà không biết sao - A tài liệu có tên mình mà thế cũng không nghĩ ra Diệp lẩm bẩm. - Anh tên Anh Tuấn mọi người thường gọi là “Anh” luôn . Mình làm quen nha. - Không Cô trả lời dửng dưng - Sao không? - Không thích. - Nhưng anh thật lòng mà. - Kệ anh Chiếc xe dừng lại tại một ngôi nhà rất to có cây và hoa, mắt Diệp sang lên cô thích lắm ngôi nhà quá đẹp ,nó chỉ cách nhà cô chừng 6km. - Vào nhà ngồi chơi chờ anh lấy tài liệu chon ha. - Thôi khỏi tôi đứng đây cũng được. Diệp muốn ngắm ngôi nhà nó được xây theo kiểu biệt thự xung quanh là hàng rào được kết bơi hoa râm bụt. Cầm được tài liệu Diệp chào anh ra về. - Chờ anh , anh đưa em về Diệp buông lời cự tuyệt. - Tôi sẽ gọi người đến đón duyên nợ coi như chấm dứt tại đây tôi không muốn gặp lại anh nữa. - Cho anh xin lỗi chuyện hôm trước nha Quay lại cô vênh mặt lên : “ xin lỗi hả? Đồ chơi bẩn”. Dù đã lớp 11 cũng trả còn bé nữa nhưng Diệp Anh vẫn còn cái bản tính trẻ con đỏng đảnh thù dai.
* * * *
Tùng ….tùng Diệp Anh vội cất sách vở phi tiêu ra ngoài , lúc nào nó cũng là người về sướm nhất . Lấy xe phi ra cổng. Két. Tiếng xe phanh gấp . - Lại là anh , anh làm trò gì đấy hả? Sao chặn xe tôi , thích đánh nhau à? - Cho anh làm quen đi , không ngày nào anh cũng đứng đây chờ em cho đến khi em đồng ý mới thôi đấy. - Bực mình tôi không muôn bạn bè tôi nhìn thấy đâu, anh tránh ra đi Hắn nhảy lên phía sau xe cô ngồi Diệp Anh đuổi thế nào hắn cũng không xuống. Không muốn bạn bè nhìn thấy Diệp đưa hắn đến quán chè lần trước. - Xuống đi không tôi gọi bác chủ quán ra bây giờ - Cho anh số điện thoại của em đi? Vẻ khó chịu cô cau mày - Được rồi anh xuống đi tôi sẽ cho Diệp lôi trong cặp tập giấy nháp trằng trịt các con số, lấy bút cô khoanh lại 11 số trong đống hỗn tạp đấy . - Đây anh cầm đi . Không tìm ra sỗ của tôi thì cũng đừng làm phiền tôi nữa rõ chưa . - Em làm khó anh thế nhưng nhất định anh sẽ tìm ra Hắn nói với theo - Mình có qua đáng không nhỉ trông anh ta có vẻ thật lòng. Thôi kệ chả liên quan Lúc nào cũng vậy Diệp Anh luôn tỏ ra là kẻ bất cần đời. Hai hôm sau anh hắn không đứng trước cổng trường nữa Diệp thầm nhủ “ cuối cùng cũng thoát” .Cho đến tối hôm đó bật điện thoại có tin nhắn mới số lạ - Ai đây nhỉ!!! - Hi ! Diệp Anh , Anh Tuấn nè nhớ anh không? - Sao anh tìm ra???? - Bí mật hì. Tìm được số em rồi nha em không thoát được anh đâu - Cho anh một cơ hội được không em Đọc tin nhắn cô bật cười cảm thấy vui vui - Èo sến như con hến ý. Được thôi nếu anh muốn Có trò vui đây khuôn mặt ngây thơ thoát lên vẻ tinh nghịch khó hiểu. Trong tâm trí cô lúc nào chỉ có một ý nghĩ và mục tiêu duy nhất , cô muốn thử xem trình độ tán trai của mình tới đâu. Thảo hay xâm xỉa Diệp lag “gà gô” không biết tán trai nên mới không có người yêu không như Thảo đã có tới 3 mối tình. - Đừng xưng “tôi” với anh nữa , nghe xa lạ lắm. - Vâng anh ,em biết rồi. Nó nói ngọt xớt vậy Từ đó hai người thường xuyên gọi điện nhắn tin cho nhau. Anh Tuấn dáng cao khuôn mặt góc cạnh cứng rắn trông rất điển trai và ưa nhìn. Anh là sinh viên năm 2 khoa Quản trị kinh doanh trường Kinh tế quốc dân. Anh có rất nhiều bạn gái thích vì không những đẹp trai lại còn học giỏi nhưng anh chưa hề yêu một cô gái nào đơn giản chỉ vì anh chưa tìm được người như ý. Khi lần đầu gặp Diệp ở quán internet ấn tượng đầu đầu tiên về cô với anh chỉ là một con bé đỏng đảnh và có phần không tử tế vì con gái lại đi chơi điện tử ăn nói với anh thì thô lỗ. Nhưng rồi khi anh đã đọc hết tập tài liệu văn mà cô viết thì anh nhìn cô với thái độ hoàn toàn khác. Những dòng văn nhẹ nhàng bay bổng thấm đẫm cảm xúc tình người , đó mới là con người thật của Diệp.Vẻ láu cá ngang bướng chỉ là bề ngoài chứ thực ra Diệp giàu tình cảm lắm. Có lẽ anh yêu Diệp từ đó từ những trang văn của cô. - Mai anh về chơi với em nha - Thôi anh ở trên đấy đi đừng về nữa, anh mới về tuần trước mà. Tuần nào cũng vậy cứ đến thứ 7 chủ nhật được nghỉ học anh lại tranh thủ về thăm cô. Anh yêu Diệp yêu rất nhiều. Còn với Diệp thứ cô cho chỉ là trò đùa cũng đã lớn dần lên trở thành thứ tình cảm nào đó rất khó tả với cô…. Ngày thứ 7 được về sớm Anh Tuấn nhắn tin - Lát anh qua đón em với Thảo đi ăn kem được không? - Thật nha anh .Thích quá đi Hai người đúng trước cổng trường chờ Thảo một đứa bạn cùng lớp từ xa gọi Diệp. - Diệp Anh ơi cậu quên sách này Cả hai cùng quay lại như một phạn xạ tự nhiên , hai ánh mắt chợt va chạm nhau , Diệp nghe rõ từng nhịp tim đập trong cơ thể mình. Ánh mắt đó chỉ cả hai mới có thể hiểu… - Trùng hợp quá anh ha. Tên em mà lại là tên anh tên anh lại là tên em Thay vì gọi tên thật Anh Tuấn gia đình bạn bè luôn gọi bằng tên đệm “Anh” vì anh thích tên này hơn . “Anh” sẽ là người bảo vệ che chở cho người khác. - Định mệnh ghép chúng ta thành một đôi mà, nên em không xa được anh đâu. Ăn xong Anh nói : - Thảo về một mình nha anh đưa Diệp của anh về . - Ai của anh hả Diệp bịu môi nũng nịu . - Diệp chứ ai - Hix. Diệp và anh đi trên đường hai bóng nắng đổ vào nhau anh nắm tay cô. - Anh hạnh phúc vì có người yêu là em . Em cũng thế chứ? - Không . Có. Không . Có …. - Thôi nào không trẻ con nữa .Có hay không? Diệp cười khì khì : “ em không biết đâu” Vẻ mặt thành khẩn : “Nói đi anh muốn biết” - Đến nhà em rồi tạm biêt anh Diệp chạy một mạch vào nhà. 12h đêm Diệp vẫn thức . Trời đột mưa, cơn mưa bất chợt quá không chút dấu hiệu. - Trời mưa thì người buồn, người buồn thì trời mưa Bỗng dưng Diệp Anh buồn một tâm trạng khó hiểu cô nhớ lại câu nói của anh hồi sáng “Anh hạnh phúc vì có người yêu là em . Em cũng thế chứ?”. Một suy nghĩ vút qua “em rất yêu anh”. Đập tay vào trán, Diệp lắc mạnh đầu - Không thể không thể nào mình sẽ không yêu anh đâu . Chỉ là một trò đùa mà thôi! Tiếng chuông điện thoại kêu Giờ em đã biết con đường đó chính là anh. Người yêu ơi xin anh đừng đi quá vội Chờ em nhé anh Rồi ta sẽ cùng sánh đôi… Phải chăng đó là câu trả lời cô muốn nói với anh….Anh gọi - Dạ ,sao anh gọi em muôn thế? - Anh gọi xem nhok của anh ngủ chưa thôi. Nhớ anh hay sao mà vẫn chưa ngủ. - Em đang buồn rất buồn … Giọng anh lo lắng: “sao thế em ?ai bắt nạt em” - Không , mưa làm em buồn . Mưa là khi ông trời khóc, em cũng muốn khóc theo ông , em thấy cô đơn, buồn vô cùng. Em không biết tại sao nữa. - Vậy thì anh sẽ kêu ông trời ngừng mưa để em hết buồn. Anh sẵn sàng làm mọi thứ vì em. Diệp cười nhẹ nhưng khuôn mặt ủ rũ thì vẫn không tươi tỉnh được lên chút nào. Cô nàng thuộc chòm sao thiên yết là như vậy sao? Hay buồn buồn vô cớ không rõ từ đâu , vu vơ buồn là buồn thôi. - Sao anh lại yêu em , em không xinh, không tốt không chu đáo với anh … - Đơn giản vì anh thích con người của em. Em là em không là ai khác lúc như con nít vậy nhưng đôi khi rất trưởng thành thấu hiểu . Anh không nghĩ mình có thể sống thiếu em đâu Giọng nói anh ấm áp lắm mỗi lời như tiếp cho cô một nguồn cảm xúc vô định nào đó. - Em không giống như anh nghĩ đâu Nước mắt Diệp khẽ rơi từ lúc nào không hay . Mục đích cô đến với anh không phải vì yêu anh .Diệp không biết cô thấy mình xấu xa lắm. - Diệp à ! anh yêu em nhiều lắm nhiều rất nhiều, em mãi ở bên anh đấy. - Vâng Cô dập máy khóc nức nở, tim cô đau thắt . Chỉ là một trò đùa thôi “không được khóc Diệp ơi, vì cái gì chứ”. Cô càng muốn kìm nén bao nhiêu thì nước mắt cô càng chảy nhiều hơn . Ngoài trời mưa càng lúc càng to như tâm trạng cô lúc này.
* * * *
Ngày thi đội tuyển tới gần Diệp ít nhắn tin gọi điện cho Anh hơn . Anh hiểu anh không đòi hỏi gì ở Diệp cả .Ngày nào cũng vậy anh đều gửi tin nhắn động viên cổ vũ tinh thần đi thi cho cô. Hôm nào rảnh dù chỉ một ngày anh lại phóng xe từ Hà Nội về đưa đón Diệp đi học mua thứac ăn nước uống cho cô trong mỗi giờ giải lao . Anh là vậy dù cũng sắp thi nhưng vẫn quan tâm chu đáo chăm sóc cô từng chút một, anh gầy và đen đi nhiều . Nhiều đứa bạn ghen tị với Diệp Anh , ngày sinh nhật ngày 8/3,… cô luôn là người được nhận quà sớm nhất anh luôn trân trọng từng ngày bên cô. Tối nay Diệp chủ động gọi điện cho anh trước - Em biết anh tốt anh yêu em mà mai thứ 7 anh ở trên đấy ôn thi đi ,thứ 2 anh thi rồi còn gì. Anh mà trượt em bỏ anh đấy - Em đừng nói thế mà anh buồn đấy, anh sẽ thi tốt thôi. Anh đang rất nhớ em ,em biết không? Giọng anh thủ thỉ nhẹ nhàng một cảm giác mãn nguyện dâng lên trong lòng Diệp,một cảm giác được yêu và đang yêu. Diệp cũng rất nhớ anh nhưng cô không nói ra cô không cho phép bản thân đi quá giới hạn. - Anh thi cho tốt rồi về em sẽ đi chơi với anh. - Hứa đấy !thi xong anh sẽ về luôn. Anh về hai người cùng đi nhà sách rồi công viên , họ bên nhau vui vẻ. Ráng chiều đẹp như mơ ráng chiều đẹp như thơ. Trong công viên , dưới vòm cây ở một chiếc ghế đá có một đôi bạn trẻ đang ngồi cạnh nhau ánh nắng chiều le lói chiếu vào mặt họ , trông họ càng lung linh hơn. Thật đẹp đôi!! - Mai sau em sẽ thi vào trường anh ,em học kế toán anh học quản trị rồi anh sẽ làm giám đốc em sẽ làm “kế toán” cho anh được không? Diệp không nói gì cô lặng thinh nhìn anh , dưới ánh nắng chiều khuôn mặt anh rạng ngời niềm vui và hạnh phúc. Anh Tuấn nắm tay cô - Chúng mình mãi thế này em nhé! Cuộc sống vẫn chảy trôi lá vẫn rụng ,chồi vẫn đâm anh vẫn là anh- một con người hoàn hảo luôn được mọi người yêu mến ,không có gì khác nếu như em yêu anh hay chia tay anh.Liệu chúng mình có mãi được thế này không? Chiều tà anh đưa cô về, Anh không ngừng nói tới những dự định của hai đứa trong tương lai. Còn Diệp cô cứ thả hồn theo mây theo gió mùa hạ đi tới bất kì phương trời nào. Diệp suy nghĩ mông lung cô không biết bản thân muốn gì và cần gì, cô không muốn chấp nhận sự thân là cô đã yêu anh từ khi nào rồi. Đã có lúc Thảo mắng cô: - Diệp yêu hay đùa phải nói cho Anh biết chứ , Diệp đùa mà người ta thật lòng thì sao? Như vậy là ác quá đấy . Nhiều lần Diệp cũng suy nghĩ về mối quan hệ của mình để nói cho anh biết nhưng Diệp không biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng thì ngày thi cũng đến ,từ sáng sớm Anh Tuấn đã đến nhà Diệp anh muốn được gặp cô và chúc cô thi tốt. Anh dặn dò cô như ông cụ non vậy - Giữ vững tinh thần , đọc kĩ đề bài làm bài thi cho tốt nha .Về anh sẽ có quà cho em - Sẽ thế mà , nhất định em sẽ giật giải về cho anh coi. Một tuần sau kết quả kì thi học sinh giỏi cũng có Diệp Anh không có tên trong danh sách có giải. Cô như lặng đi khi nghe tin chân tay cô bủn rủn ,Diệp tuyệt vọng hụt hẫng thế giới xung quanh cô như sụp đổ phía trước chỉ còn là bầu trời đen kín không chút tia ánh sáng nào Anh gọi cô òa khóc tu tu như một đứa trẻ lạc đường. Anh đưa cô đi ăn sữa chua mít cô cũng không động . Diệp chỉ khóc mắt cô híp vào mũi thì sưng đỏ lên. Lần đầu tiên cô ôm anh khóc như đang trong vòng tay bao bọc của mẹ . Anh ôm chặt vai cô nước mắt cô chảy thấm ướt cả ngực anh .Vừa nói vừa khóc nấc lên từng tiếng - Tại sao, tại sao hả anh sao em không có giải ,em làm gì sai … Nước mắt giàn giụa ,tiếng sụt sịt nghẹn lên - Tim em đau lắm, em không hiểu,… em phải làm thế nào đây, bạn bè, thầy cô, gia đình cả anh nữa luôn tin tưởng em thế mà em lại như vậy. Suốt cả một năm qua mà chỉ đạt một con số 0 thôi sao??? Có lẽ từ khi yêu cô Anh chưa từng thấy cô mít ướt như thế này bao giờ. Thì ra Diệp cũng yếu đuối lắm không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Anh nhè nhẹ vỗ lưng an ủi Diệp - Đừng khóc nữa mà không ai thất vọng về em đâu. Anh sẽ luôn bên cạnh ủng hộ em, dù kết quả có sao đi nữa thì trong lòng anh em vẫn là người giỏi nhất . - Ngoan không khóc nữa, sưng mắt xấu kìa . Thôi nín anh đưa đi bắn gunny được không nào ? Nhìn Diệp Tuấn càng thấy yêu cô nhiều hơn . Anh thấy mình cần phải có trách nhiệm là chỗ dựa vững chắc để bảo vệ che chở cho cô nhiều hơn.
* * * *
Sau vấp ngã lần này Diệp Anh đã thay đổi. Có lẽ đối với nhiều người đây chỉ là thất bại nhỏ nhưng đối với cô thì nó vô cùng nặng nề đau đớn. Dù không ai nói nhưng Diệp hoàn toàn có thể thấy mẹ cô buồn thầy cô thất vọng. Diệp hoang mang lo sợ cho tương lai của mình.Diệp muốn chấm dứt với Anh. Cô sợ cô sẽ yêu anh quá sẽ không còn thời gian học hành, cô sợ một ngày anh không còn yêu cô . Diệp sợ đau lắm sự thất bại vừa rồi đã làm cô quá mệt mỏi và cô không muốn bị vướng mắc vào bất kì chuyện gì . Cô sợ sợ tất cả .Trái tim cô quá yếu ớt mỏng manh cô không còn sức để tiếp tục nữa. Mỗi lần anh gọi hay nhắn tin Diệp luôn tỏ ra xa lạ hờ hững không còn cười đùa như trước. Cứ như vậy cho đến 1 tháng sau thì khó khăn lắm 1 tuần anh mới gặp được Diệp một lần. Hết lần này qua lần khác Diệp đều tìm cách từ chối gặp . - Diệp à ? Dạo này em sao thế ?Sao không nói chuyện với anh ? Anh rất lo cho em? - Em không sao . Dạo này em bận lắm . Anh Tuấn vẫn nuôi hi vọng ngày nào anh cũng gửi tin nhắn gọi điện cho cô nhưng hầu như không có tin trả lời. Anh vẫn thường xuyên về mặc dù trời đã dần trở lạnh, anh vẫn mua bánh kẹo gửi Thảo đưa cô nhưng đều bị trả lại. Có lần Diệp thấy anh đứng ngoài cổng trường chờ cô trong cái mùa đông rét mướt . - Gặp anh đi em một lần thôi. Xin em đấy ! Vẫn quán chè Phúc Lộc ấy hai người ngồi đối diện nhau nhưng dường như cảm giác đã không còn như trước. Im lặng 15 phút - Anh rất nhớ em Giọng anh ốm khàn khàn - Em sao thế sao tự nhiên đối xử với anh như vậy . Anh có gì sai phải nói cho anh biết chứ đừng né tránh anh nữa. - Em …em không còn yêu anh nữa. Anh đừng làm phiền em. Mình chia tay đi anh - Em nói gì vậy chia tay là sao ? Đừng đùa anh mà. - Em không đùa đâu em chưa hề yêu anh , em chỉ bỡn cợt với anh mà thôi, anh đừng hiểu nhầm Diệp nói lạnh lùng không một chút chớp mắt. Anh Tuấn cứng người anh không nghĩ rằng anh vừa nghe Diệp nói - Không phải thế, em không phải là người như vậy Một giọt nước từ khóe mắt anh rơi xuống . Anh khóc ư? Vì cô mà một người đàn ông cứng cỏi như Anh Tuấn phải khóc ư? Diệp cô quá tàn nhẫn anh đối xử với cô như vậy mà cô nỡ đáp trả thế sao? Cô không nói gì đứng dậy đi về bỏ lại sau lưng một chàng trai –một người luôn quan tâm yêu và yêu cô rất nhiều. Mùa đông thực sự đến rồi lạnh lẽo và cô đơn quá . Cái lạnh giá buốt từ trong tim . Đêm hôm đó Diệp khóc khóc trong lặng thầm đau đớn , cô không biết yêu là khổ là đau đến thế này. Tiếng gió đông vi vút ngoài cửa thỉnh thoảng đập vào kính như muốn đưa cô đi Trời bỗng nhiên đổ mưa. Thật lạ mưa mùa đông không ồn ào giống mưa mùa hạ mà từng giọt từng giọt rơi xuống chậm chạp như để người ta thấu hiểu từng sự giá buốt lạnh lẽo . Mưa là buồn , buồn là mưa, ông trời thấu hiểu tâm trạng cô lúc này chăng ? Hai dòng nước mắt từ đôi mắt một mí kia từ đâu khẽ chảy xuống lăn trên đôi má lặng lẳng không một tiếng nấc không một tiếng khóc . Diệp cũng không biết rằng mình đang khóc. Không còn tiếng tin nhắn điện thoại từ anh, anh đi trời đổ mưa. Nhớ lại đêm ngày hè khi những cơn mưa rào đổ xuống anh vẫn luôn bên Diệp nói chuyện với cô để cô hết buồn . Anh là người đầu tiên và có lẽ là duy nhất biết Diệp Anh có cảm giác buồn mỗi khi trời mưa .Anh sẽ tìm đủ mọi cách làm cho Diệp vui. Có lẽ tháng mưa ngâu cũng không đủ lâu và bền bằng tình yêu anh dành cho cô. Anh từng nói : “ anh ước trời mưa hết cuộc đời anh để anh có thể trò chuyện với em cả đời “ Dòng kí ức đẹp cứ thế hồi về, lí trí cô không cho phép cô khóc nhưng trái tim cô đôi mắt cô không thể kìm nén được nữa. 1 năm 6 tháng không đủ lâu nhưng cũng không quá ngắn để hai người không hiểu gì về nhau ,cả hai đều biêt họ thật sự yêu nhau vậy mà Diệp đã làm trò gì thế này. Cô đã kết thúc nó tự cầm dao đâm vào tim mình xé nát tim Anh Hết thật rồi . Diệp không biết nên buồn hay nên vui nữa tâm trạng cô lòng cô rối lắm . Vừa muốn bên anh muốn được anh quan tâm chăm sóc nhưng ngược lại cô cũng muốn học giỏi đỗ đạt thành tài ,hai suy nghĩ đó cứ nhảy loạn trong đầu Diệp . Nên tiếp tục với anh hay tập trung học hành , giữa tình yêu hai người và tương lai bản thân cô nên chọn gì đây . Diệp nghĩ rằng thất bại của mình là do anh là do cô yêu anh không thể học hành tử tế , lòng tự cao của cô không cho phép cô trượt đại học hay thua kém bạn bè được .Anh vì cô đã khổ quá rồi , vì cô mà anh phải thi lại vì cô mà anh không quan tâm tới gia đình và chính bản thân anh. Diệp không thể là người phá hoại tương lai tươi sáng của anh được. Chia tay là lựa chọn tốt nhất cho cả hai. Vì yêu anh nên cô phải làm thế .Diệp ngồi bên cửa sổ nhìn mưa, buồn thật đấy hai bàn tay đan vào nhau lạnh toát. Lạnh thêm mưa lại càng cô đơn hơn . Một khúc hát âm thầm trong đầu cô lúc này Và em muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ Cho vơi đi những khát khao trong lòng Cho dịu đi tình yêu cháy bỏng Nỗi nhớ anh nghẹn ngào ngập tràn trong time m Và em hứa sẽ quên anh , anh đừng buồn Xóa hết đi tình yêu xưa bỏng cháy Thiêu đốt em mỗi khi đông lạnh về Với em giờ này Có những điều quan trọng hơn cả sự lừa dối Và yêu anh … Diệp khóc suốt đêm hôm đó. Vài hôm sau Diệp Anh nghe Thảo nói “Anh Tuấn ốm nặng lắm đấy” Diệp vội vã đến nhà thăm anh dù đã chia tay , cô chỉ định đến nhìn anh một lúc rồi đi . - Đừng bỏ anh ,Diệp Anh gắng gượng ngồi dậy nói chuyện với cô mặt anh xanh quá. Anh kéo tay cô tay anh lạnh toát - Em có lỗi với anh, em ích kỉ lắm . Anh quên em đi em không xứng với anh, sẽ có người thay em tốt với anh hơn. - Xin em đấy Cô lại khóc : “em không yêu anh nữa, em muốn tập trung học hành” - Anh sẽ đợi em mà Anh thều thào nói nhưng giọng vẫn rất chân thành . - Không ,em sẽ không đợi anh đâu . Chính vì anh mà kết quả học tập của em đã giảm sút , em không muốn mình trượt đại học chỉ vì thứ tình yêu vô nghĩa của anh. - Vô nghĩa ư? Em chưa từng yêu anh sao? - Chưa từng. Giọng cô lạc đi trong sự run rẩy đôi mắt nhắm chặt. - Nếu anh là nguyên nhân làm em học giảm sút thì em cho anh xin lỗi. Anh sẽ không làm phiền em nữa . Đừng khóc được không đó là yêu cầu cuối cùng của anh với em. Anh không muốn thấy em buồn . Diệp quay đi trong nước mắt Anh vẫn lo cho cô ngay cả khi cô dẫm đạp lên tình yêu của anh.Diệp bước từng bước nặng nề ra khỏi nhà anh - Anh mãi trong tim em….mãi mãi
* * * *
Mối tình đầu của Diệp Anh cũng là tình đầu của Anh Tuấn có buồn có vui , khi ngọt ngào ấm áp khi trống trải cô đơn, là mối tình đẹp nhất thật nhất nhưng cũng đau nhất . Hai con người chưa từng biết mùi vị của tình yêu họ đến với nhau rồi chia tay chỉ vì lí do hết sức trẻ con và ngớ ngẩn của cô bé chưa hiểu hết chuyện đời. Và đằng sau đó chỉ còn là sự ân hận nuối tiếc . Tình đầu là vậy mấy ai có được tình đầu vuông vắn trò trịa đâu . Sau này khi đã trưởng thành hơn Diệp Anh luôn tự trách mình rằng cô chưa từng đối tốt với anh trân trọng tình yêu anh dành cho cô. Vài năm sau đó cô vô tình gặp một người ,người đó có tên giống anh- Anh Tuấn. Không biết trùng hợp ngẫu nhiên hay là cô muốn yêu một người giống như Anh. Hai người yêu nhau Diệp không chắc mình đã quên được anh – một con người hoàn hảo
* * * *
Ánh nắng chiều le lỏi vào quán chè ,lại là quán chè nhưng bên cạnh cô không phải là “Anh” nữa. Trời không mưa nhưng bất chợt Diệp Anh lại có cảm giác buồn ghê gớm . Thật khó hiểu. Những kí ức về tình đầu bỗng ùa về như cơn gió . Cô ngồi suy tư như người mất trí ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm cô giật nình - Dạ Bởi tiếng gọi của người yêu cạnh cô - Em đang nhớ đến một người trong quá khứ… - Ai thế em? - Một người em không bao giờ quên.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét